Bé con này, dạo này chị mệt mỏi lắm. Chị cảm thấy rất cô đơn. Không phải vì không có bé con ở đây, mà là vì sự ra đi của bé con giúp chị nhìn thấy và cảm thấy được tình thế của bản thân mình.
Lúc nào chị cũng cảm thấy như bản thân đang van xin điều gì đó rất mơ hồ. Chị khao khát một thứ gì đó, rất mơ hồ bé con có hiểu không? Từ ngày bé con đi mất, chị gặp được nhiều người. Tốt có, xấu có. Nó ảnh hưởng tới suy nghĩ của chị rất nhiều. Làm chị cảm thấy, mình nên từ bỏ hay cố gắng tiếp tục những mối quan hệ đó.
Chị muốn ở cùng bé con thêm chút nữa. Chăm sóc cho bé con hết bệnh rồi hãy ra đi. Nhưng bé con đi nhanh quá. Sự trống vắng chạy qua quá nhanh. Chị cố gắng tìm sự đồng cảm, nhưng lại toàn những lời ác ý tổn thương. Chị giả vờ cười, giả vờ quên đi bé con rồi. Chị chẳng nhớ bé con nữa đâu. Chị sẽ nuôi một bé cún khác, ngoan hơn, biết nghe lời hơn và chẳng bao giờ bị bệnh. Nhưng có lẽ, chị chỉ giả vờ thế thôi. Chị chỉ giả vờ cười, giả vờ quên, giả vờ chẳng buồn nữa. Chị sẽ làm cho người khác cười. Nói chuyện dường như vui vẻ lắm với người khác.
Nhưng giờ biết làm sao đây? Trước giờ chị đã luôn là như thế, việc có bé con làm chị cảm thấy cái thế giới nhỏ bé của chị còn có thêm điều gì đó để vui vẻ. Vậy mà giờ thì chị lại cô độc trong thế giới của chị. Chị đã gặp 1 người, chị phân vân rằng người đó có giúp chị thoát khỏi sự cô độc đó hay không. Nhưng rồi lại vẫn thế. Nó không buông tha chị. Có người coi chị như một đứa bé, có người cảm thấy thương hại chị. Họ làm chị chỉ muốn chạy trốn. Muốn tắt điện thoại và khoá cửa phòng. Nhưng rồi bé con thì biết làm thế nào? Số điện thoại người ta sẽ gọi cho chị nếu người ta thấy được những tờ rơi đó. Họ sẽ gọi, rồi bé con sẽ về. Rồi thế giới của chị sẽ mở ra thêm một chút nữa. Rồi ngày ngày chị sẽ ca thán về những thứ mà chị đã làm vì bé con quá hư...........
Nhưng mà...., bé con sẽ về chứ.....????