TÂN THÀNH Tìm chó nhật lông xù ở khu vực hội bài tân thành.

Bản thân con bé là đứa luôn biết chấp nhận hoàn cảnh. Dù là cách khác nhau. Đủ các thể loại phải chịu đựng cả. Nhưng khi tất cả chuyển sang một hướng khác, con bé chẳng biết làm thế nào. Nó nhìn vào bình nước. Chỗ con cún bé hay uống. Nó không buồn, nhưng là một thứ gì đó len lỏi. Không lâu nhưng đủ nhận thấy. Nó nhìn vào miếng thịt mỡ béo ngậy, nơi con cún bé hay chờ chực để một miếng. Rồi nó lại liếc mắt đi. Nó nhìn vào cái nệm êm êm, nới nó bắt con cún bé phải chui vào nằm mỗi tối. Rồi nó nhìn niềm vui của những người khác, cảm giác ôm ấp cún của họ. Làm nó thèm thuồng. Nó không ghen tị, nhưng nó cảm thấy bản thân bị gạt ra khỏi cuộc vui đó. Giống như tấm vé bị thu hồi lại. Nó vẫn muốn ẵm con cún bé đi họp hội hè giao lưu với mọi người. Nhưng nó vẫn chưa một lần nào đi cả. Nó cảm thấy tiếc vì những điều chưa làm.
Hiện tại thì con cún bé đang ở một nơi nào đó, không biết là xa hay là gần. Nhưng không đủ để nhìn thấy. Không đủ để cảm nhận, rằng con cún bé có ổn không. Có miếng thịt béo béo nào, hay cái nệm êm êm nào để cuộn vào chứ. Con cún bé còn nhỏ lắm. Rồi nó sẽ quên đi con bé, nó sẽ quên đi cái tên mà con bé hay gọi. Rồi người chủ mới sẽ gọi nó bằng một thứ tên tây tây. Rồi nó sẽ vẫy đuôi chạy lại. Như chưa hề có chuyện gì xảy ra...............................
 
Hôm nay cảm giác thế nào?
Không hiểu. Tự dưng sợ hãi, sợ hãi điều gì đó rất mơ hồ. Tôi không dám ngủ, hoặc rất khó để kiểm soát cái cảm xúc vớ vẩn này để chìm vào giấc ngủ. Tôi nhớ đến con chó của mình, trong đầu chạy qua những thứ phải làm để tìm nó. Nhưng tôi mệt quá, tôi không thể cứ ngày ngày mang xe ra chạy vô định 10km như thế được. Nhưng nếu không đi, tôi cảm thấy rất khó chịu. Cảm thấy bản thân đang bỏ cuộc, trong khi lại rất muốn tìm con bé. Nhưng một mình tôi, chạy mãi như bóng ma vô hồn thế. Tôi lại không muốn. Tôi lại cảm thấy bất lực. Hôm nay vào forum thì thấy thông tin của mình đã đẩy đi rất xa...
 
Hôm nay tìm lộn topic. Tìm tới mười mấy trang. Mà không thấy chủ đề của e đâu. Cảm thấy sợ,.... Cảm thấy rất sợ........
 
xin nhắn nhủ bạn nào mua được làm ơn làm phúc trả cho cô bé . trả vô điều kiện vì các bạn ko thấy họ buồn như thế nào sao ?
 
Hơn rồi 3 tuần. Phải từ bỏ nhỉ?
Nỗi buồn lại cứ phải kìm nén.
Ừ thì, đã lâu lắm rồi, tìm **** nữa chỉ như rất vô vọng.
Bao nhiêu người. Biết bao nhiêu người nói với nó điều đó. Biết bao nhiêu người khó chịu vì nỗi buồn của nó. Một nỗi buồn dở hơi và phiền phức. Nó đành phải câm lặng, tìm cách chia sẻ ở những nơi khác nhau, nơi những người không biết nó là ai, nơi những ngươi không cần thiết phải khó chịu vì nỗi buồn của nó.
Nó không thể ngày nào cũng chỉ miên man mãi về một thứ, những người biết nó, người ta cần nó vui, để người ta cũng cảm thấy vui. Vì nó buồn mà người ta không buồn, người ta không cảm thấy khó chịu, nhưng người ta cảm thấy phiền. Phiền vì một nỗi buồn cỏn con. Vì dường như nó quá dư đầy chỉ để buồn mãi một thứ cỏn con.
Hôm nay nó nhìn lại hình và video nó chụp và quay con cún bé. Nó cảm thấy đau lòng. Nó cảm thấy không chấp nhận được việc phải bỏ đi nỗi buồn. Nhưng nó lại không nói được. Nó chẳng biết nói thế nào. Về cái nỗi buồn cỏn con triền miên của nó. Vì hiện tại nó chẳng còn nỗi buồn nào hơn cả. Nên nó chỉ tập trung cái buồn cỏn con ấy.
Và thật nực cười rằng, chúng ta không được phép buồn, vì còn bận để dành cho những nỗi buồn khác lớn hơn.......
 
Bé con này, dạo này chị mệt mỏi lắm. Chị cảm thấy rất cô đơn. Không phải vì không có bé con ở đây, mà là vì sự ra đi của bé con giúp chị nhìn thấy và cảm thấy được tình thế của bản thân mình.
Lúc nào chị cũng cảm thấy như bản thân đang van xin điều gì đó rất mơ hồ. Chị khao khát một thứ gì đó, rất mơ hồ bé con có hiểu không? Từ ngày bé con đi mất, chị gặp được nhiều người. Tốt có, xấu có. Nó ảnh hưởng tới suy nghĩ của chị rất nhiều. Làm chị cảm thấy, mình nên từ bỏ hay cố gắng tiếp tục những mối quan hệ đó.
Chị muốn ở cùng bé con thêm chút nữa. Chăm sóc cho bé con hết bệnh rồi hãy ra đi. Nhưng bé con đi nhanh quá. Sự trống vắng chạy qua quá nhanh. Chị cố gắng tìm sự đồng cảm, nhưng lại toàn những lời ác ý tổn thương. Chị giả vờ cười, giả vờ quên đi bé con rồi. Chị chẳng nhớ bé con nữa đâu. Chị sẽ nuôi một bé cún khác, ngoan hơn, biết nghe lời hơn và chẳng bao giờ bị bệnh. Nhưng có lẽ, chị chỉ giả vờ thế thôi. Chị chỉ giả vờ cười, giả vờ quên, giả vờ chẳng buồn nữa. Chị sẽ làm cho người khác cười. Nói chuyện dường như vui vẻ lắm với người khác.
Nhưng giờ biết làm sao đây? Trước giờ chị đã luôn là như thế, việc có bé con làm chị cảm thấy cái thế giới nhỏ bé của chị còn có thêm điều gì đó để vui vẻ. Vậy mà giờ thì chị lại cô độc trong thế giới của chị. Chị đã gặp 1 người, chị phân vân rằng người đó có giúp chị thoát khỏi sự cô độc đó hay không. Nhưng rồi lại vẫn thế. Nó không buông tha chị. Có người coi chị như một đứa bé, có người cảm thấy thương hại chị. Họ làm chị chỉ muốn chạy trốn. Muốn tắt điện thoại và khoá cửa phòng. Nhưng rồi bé con thì biết làm thế nào? Số điện thoại người ta sẽ gọi cho chị nếu người ta thấy được những tờ rơi đó. Họ sẽ gọi, rồi bé con sẽ về. Rồi thế giới của chị sẽ mở ra thêm một chút nữa. Rồi ngày ngày chị sẽ ca thán về những thứ mà chị đã làm vì bé con quá hư...........
Nhưng mà...., bé con sẽ về chứ.....????
 

Bình luận bằng Facebook

Bên trên