Nhật Kí Online của thành viên CVT !!!-

Thấy trống rỗng làm sao đó. Hình như sự có mặt của mình làm người khác khó chịu. Tự hiểu sẽ phải làm gì.....

Don't try so hard, the best things come when you least expect them to.
 
Sáng ra mở cái tin rao mà thấy khó chịu trong lòng, mình tham gia diễn đàn mà như kiểu đi xin cái quái j ấy, nói chuyện thì trống không, làm như con vậy, trước giờ ko fai ng cố chấp bảo thủ mà tự nhiên hôm nay khó chịu quá thành ra vậy... Bực bội trong người. Làm thế nào giải tỏa vào 1 ngày nắng thế này nhỉ?
 
phải mạnh tay ! nói nhiều nó lờn
 
e mún hỏi a một câu duy nhất,mà không thể mở miệng ra được,vì e sợ.....
dù biết đó là một lời nói dối nhưng e cũng cảm thấy vui...

 
Đôi khi nhung nhớ không làm người ta đau, mà chỉ là chút cay nghẹn của con tim, chỉ một chút thôi. Thế nhưng, quên không là thế. Những tưởng cuộc sống với những điều đã đi vào chốn quên lãng sẽ hạnh phúc hơn, sẽ bớt ưu sầu và lo nghĩ hơn, nhưng không, muốn làm được điều đó - quả không phải là chuyện dễ dàng. Có khi, còn đau gấp bội lần so với khi ta nhớ một ai đó.
 
Tạm biệt anh, người yêu của quá khứ

Anh hãy bước đi trên con đường anh đã chọn, em đã buông tay không phải vì em không còn yêu anh nữa mà em đã mệt mỏi lắm rồi. Đôi chân em đã trĩu nặng, cánh tay em đã mỏi rời khi những tháng ngày chạy theo cái bóng của anh. Em biết khi buông tay anh ra là em đã mất anh, khi đó anh không còn là của riêng em nữa. Những ngày tháng sau này em sẽ sống một cuộc sống cô đơn và lạnh lẽo trong cái thế giới mà ngày ngày em luôn mong rằng em và anh sẽ ở bên cạnh nhau.

Buông tay ra cũng có nghĩa là em sẽ mất đi một bờ vai, một chỗ dựa mỗi khi em vấp ngã. Cuộc sống thật đáng thương mỗi khi đông đến trái tim em dường như không còn sự sống, đôi tay em không thể nâng lên dù chỉ là gạt đi những ưu sầu trên đôi mắt đẫm lệ bởi những đêm dài nhớ anh. Cái giá lạnh của mùa đông xưa kia sao nó ấm áp và hạnh phúc quá, còn bây giờ em chỉ tìm thấy bên cạnh em là sự trống vắng, một vòng tay ấm áp xưa kia đã tan biến theo vòng xoay của cuộc đời.

Nghĩ tới những tháng ngày hạnh phúc, ngày mà mỗi khi sáng em thức dậy thấy một cuộc sống thật tuyệt vời, em thấy mình thật may mắn khi ông trời đã mang anh tới cho em. Em luôn tự nhủ rằng em sẽ cố gắng giữ gìn và trân trọng mối tình này nhưng cuộc sống làm sao có thể nói trước được điều gì đúng không anh?

Em vẫn nhớ cái ngày hôm đó, một cảm giác thật đau đớn, đọc những dòng tin nhắn anh gửi cho em, em muốn chạy thật nhanh, la thật to để những u sầu sẽ tan vào trong gió, nhưng nỗi đau làm sao có thể lành khi vết thương đã rỉ máu. Lúc đó dù bình minh lên hay hoàng hôn đã tắt, trước mắt em chỉ là một bầu trời đen tối. Em giam mình trong bốn bức tường mà nơi đó mới vài hôm trước thôi là nơi hạnh phúc nhất, vậy mà bỗng chốc giờ đây đã trở thành một nơi tăm tối, lạnh lẽo mà người ta hay gọi là địa ngục trần gian.

Em sắp phải xa nơi em đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Sắp phải xa người mà em yêu thương nhất. Để tiếp tục cho con đường sự nghiệp của mình, có lẽ đó là số phận anh à.

Em đã xóa số điện thoại của anh khỏi danh bạ, đã xóa rồi nhưng làm sao có thể quên vì số điện thoại của anh nó đã nằm trọn vẹn trong đầu em rồi. Ở phương này em luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc, hãy sống thật tốt bên người ấy nha anh. Chào tạm biệt người yêu của quá khứ!
 

Bình luận bằng Facebook

Bên trên