Đã lâu không vào...
Nhớ ngày nào còn chập chững làm quen với pác Voi, Mit, Miss Xynh ... và quan trọng là hai bạn Miu và Trang.
Thời gian nhanh thật. Mọi thứ thay đổi rồi ...
Dù bất cứ điều gì xảy ra, hãy luôn là chính mình. Đó là điều tuyệt vời nhất.
Thời gian trôi qua, ai cũng phải thay đổi, ko vì điều này cũng như điều khác. Hồi đó chẳng lo nghĩ nhìu về cuộc sống như bây giờ. Cái tuổi 21-22 vẫn chạy nhong nhong chơi như 1 đứa trẻ. Em cũng muốn lắm chứ, nhớ lắm chứ, nhưng thời gian thì cứ mãi trôi thôi.
Mỗi người một cuộc sống, đôi khi lặng lại và có nghĩ về nhau là điều Hp rồi.
Chắc anh cũng biết ông em vừa mất, đó là 1 mất mát lớn của gia đình, đêm đó chỉ gọi cho những người em thật sự cần, ko cần gì cả, chỉ cần gọi rồi nghe giọng họ thôi. Với em là 1 điều em cảm thấy mình dc an ủi.
Dạo này em chẳng dám coi cái clip nào, cứ có đoạn nào cảm xúc là em lại nước mắt tuôn trào. Dù lúc đó ở đâu, lần đầu tiên em ko tự mình kiềm nổi cảm xúc, dù điều này đó giờ em vẫn kiểm soát được.
Lúc ông đi, em chẳng khóc nhìu, chỉ đủ tự tin lại gần nhìn ông và cố khắc hình ảnh vào tim mình.
Em tuần đầu hầu như ko ngủ được anh à, em cứ như người ko hồn.
Nhưng đau đến đâu em vẫn phải sống, và phải làm việc.
Em chỉ nói là
EM ổn rồi.
Rảnh mình cafe nhé
Hay thôi KFC đi, nhớ KFC anh mua ^^