Đằng sau lời nói dối là một người giả bộ tin
Hôm qua dù mệt nhưng mình vẫn lết cái xác vô hồn đi bán dạo. Bỏ qua tai lời nói của 2 người bạn “Mệt thì ở nhà ngủ đi, bán buôn gì nữa”
Nhưng ngồi ở nhà thì cứ hậm hực, u uất thế nào ý, bản thân ko chịu được. Cứ tưởng là sẽ tồi tệ lắm, nhưng mà nó lại ko tệ đến nỗi như bản thân mình nghĩ.
Lót tấm bạc xuống đường, gió thì cứ hiu hiu, ngồi bỏ đại vài món hàng xuống, với cái ý nghĩ, cũng chẳng cần ai đến mua làm gì?
Ụp cái tai phôn lên đầu và bắt đầu ngồi nghe nhạc chẳng buồn ngẩng cái đầu heo của mình lên nhìn xem hôm nay cái đường nó ra làm sao. - Tự kỹ mạnh vậy lun đó
Nghe đâu được 30p thì
“Con ơi, con …” – là bác bán vé số
“Ơ, bác hã – bác đưa đại con 1 tờ nào cũng được”
“Mấy hôm nay đi ngang, nhưng ko thấy con ra”
“Con đi nhậu, hum nay con mới đi bán – xong nở 1 nụ cười hơi bị tươi”
Thế là bác đưa mình 1 tờ vé số - mình đã để sẵn 10k để đưa lại - hiện tại ngồi đây còn chưa bik nó số mấy.
Thế đấy, tự nhiên ko đâu cũng có ng bik mình vài hôm ko thấy đi bán và hỏi thăm. Vui đến lạ luôn.
…..
Ngồi 1 hồi nữa thì có 1 cô tấp vào mua mấy bộ đồ
Mình bảo, chị cứ lựa đi, 20k một bộ, lấy bộ nào chị cứ lấy, khỏi trả giá
“Thật sự mình bán mấy bộ quần áo đó mình cũng xót dữ lắm, 20 ngàn chẳng bỏ vào đâu cho cái công người ta bỏ ra may với vá, cái công đi bán, mà chỉ trọn vẹn có 20 ngàn, mình cứ nghĩ gì mà bèo nhèo vậy, nên bán đúng 20 ngàn ko bớt 1 xu nào, vậy mà cũng có người nói với mình, bên kia bán có 15 ngàn kìa “
Mình chỉ cười và nói “ EM ko bik ở đâu bán 15 ngàn, nhưng ở đây em bán 20 ngàn chị à”
Chị ấy mới lựa 6 bộ, tổng tộng là 120 ngàn, chị ko kèm theo 1 lời nói, có bớt thêm ko em?
Mình bảo” Em bán ko có bớt, chị quyết định đi mua hay ko, rồi em sẽ nói câu tiếp theo”
Chị ấy suy nghĩ 1 hồi rồi móc đưa mình “120 ngàn”
RỒi mình nói tiếp
“ Tặng thêm cho bé chị 2 bộ, chị cứ lấy rồi về cho bé thử đi”
Người đàn bà đó nhìn mình ngơ ngác, rồi lựa thêm 2 bộ và đi về.
Ừa, thà mình tặng thêm ko tiếc, nhưng cái giá 20 ngàn trả xuống 1 – 2 ngàn mình lại ko can tâm.
Vậy đấy
….
Những lần mình bán hàng, mình nghe thường nhất là câu “ Bên kia bán rẻ hơn - đại loại là vậy”
Mình bik là mình bán ko hề mắc, nhưng ng ta vẫn nói thế là lẽ đương nhiên, buôn bán phải mặc cả, mình chưa bao h trách. Và đó là lời nói dối ko gây nên tội tình.
Họ có quyền đưa ra cái lý do để thực hiện cái mục đích họ muốn đạt được, cảm thấy được thì mua, ko được đối với bản thân mình cũng chẳng sao cả. Vẫn vui vẻ bình thường.
Thật sự là đối với bản thân mình, mình đã từng nói dối, phải nói là rất nhìu, nhìu đến nỗi ko nhớ đã nói những gì. Nhưng suy cho cùng lời nói dối đó chưa hề có hại. Hoặc suy ra cho cùng cũng chỉ để ngụy biện cho cái lý luận cùn của bản thân mà thôi.
Vừa rồi khi đi uống nước có 3 người – vô tình trong một cuộc nói chuyện có nhắc đến 1 vấn đề về vụ mấy cái sim số đẹp gì đấy, tự nhiên ngạc nhiên miu mới quay qua và hỏi, ủa anh mới đk sim rồi, thế tìm thêm 1 sim cho ai thế? Thế là 1 lời nói dối xanh rờn phát ra ko 1 chút chớp mắt … “à ừ …”
Thật sự thì biết là nói dối đấy, nhưng cũng cười ừ cho qua, và thật sự cái cảm giác biết là ng bên cạnh mình đang nói dối và đằng sau đó là người giả bộ tin. Thì cảm giác nó như thế nào rồi đấy.
Cũng có lẽ, bằng cách này hay cách khác, họ dùng cái lý luận này, cái lý luận nọ để che giấu cho cái sự thật phía sau. Nhưng mình cũng xin nói thật thế này, một khi đã quyết định đặt ai đó vào cuộc đời mình thì điều tối thiếu nhất bạn cần làm đó là lòng chân thành, để sống với nhau cả đời khó lắm, và người bên cạnh cần 1 niềm tin.
Cũng có thể trong 1 khoảng thời gian nào đó, họ quá yêu thương, nhắm mắt bỏ qua, nhưng mà, mọi thứ trên đời này đều có giới hạn của sự chịu đựng.
Cho nên lời nói ko mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau nha.
P/s” Lần sau đi bán đầu tư thêm cuốn sổ viết sách rồi xuất bản luôn ..haha. Hôm nay ngày chay ko biết có ai đọc được đến đây và ăn chay cùng mình ko nữa. Kể lể cho vui vậy, chứ con miu ít buồn nhìu lắm. Qua cơn lại vui lên, buồn cũng có làm dc gì đâu, cũng ko có gì quá to tát.
XÕa