tran_mobile
Tiểu thương tích cực
- Tham gia
- 6 Tháng ba 2011
- Bài viết
- 734
- Điểm tương tác
- 0
Tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện. Đây là một câu chuyện có thật,và tất cả những nhân vật trong câu chuyện của tôi, đều là những người bạn của tôi. Tuy nhiên cũng xin nhấn mạnh với các bạn một điều rằng, tôi viết để kể ra đây cho các bạn nghe với mục đích không phải để có một câu chuyện,để nhận một chút nhuận bút nếu có,hay để thể hiện mình với những giá trị văn học... Gía trị mà các bạn nhận được từ câu chuyện của tôi, xin hãy để cho con người trong các bạn tự thấy , cảm nhận và tự rút ra những chân lý sống cho riêng mình. Nhân đây cũng xin được xin lỗi Hồng Ngân và Công Thành ,hai nhân vật chính trong câu chuyện của tôi là hai người bạn mà suốt cuộc đời này tôi không thể nào quên.
Như tất cả các bạn, tôi cũng có những người bạn. Trong đó, có một người mà tôi đặc biệt quan tâm, bởi đó là người bạn thân của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ rất lâu rồi,từ khi tôi còn là một thằng bé mười hai tuổi của một làng quê nghèo từ miền bắc xa xôi, lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất Biên Hòa thuộc miền nam thân yêu. Vừa đặt chân xuống xe, đã bị dàn cảnh va chạm và bị dật mất toàn bộ đồ đạc và một chút tiền bạc sau cùng. Các bạn thử nghĩ với một đứa bé mười hai tuổi thì sự việc xảy ra lúc đó quả là quá sức chịu đựng ,đang cùng quẫn,bơ vơ,lạc lõng không thể cầm lòng vỡ òa thành tiếng khóc.Thì tôi bỗng nghe tiếng của một người đàn ông, Không!Là tiếng của một người thanh niên chắc lớn hơn tôi chừng sáu bảy tuổi.” Em là người bắc hả”. Vâng! Tôi đáp. Chưa hết mừng vui vì nghe tiếng miền Bắc quen thuộc của mình,nhất là trong hoàn cảnh như vậy thì anh thanh niên đó lại hỏi:”Quê ở đâu”? Thật mừng vui khi biết rằng anh thanh niên đó là đồng hương của mình.Nhận đồng hương xong, anh nhận dẫn tôi về nhà bác tôi theo địa chỉ mà tôi còn lại được.Cũng phải chia sẻ với các bạn rằng thật sự lúc đó tôi vẫn còn rất sợ, không biết có nên tin, nhưng nếu không đồng ý như vậy tôi cũng không biết phải như thế nào. Nhưng anh ấy là người tốt thật, anh đưa tôi về tới nhà bác của tôi, rồi thời gian sau đó, nhờ anh tôi được xin đi học, có việc làm và khi vào tới trung học phổ thông.Anh lại là người đồng môn của tôi dưới một mái trường bổ túc văn hóa. Suốt ngần ấy năm trời, tôi và anh đã cùng nhau trải qua cuộc sống khó khăn, bần hàn của những kẻ tha phương cầu thực nhưng cùng chung chí hướng. Rồi, cuộc sống cơ hàn cũng dần được cải thiện. Tôi và anh cùng tốt nghiệp chung trường kinh tế với tấm bằng cao đẳng. Ra trường may mắn tôi và anh mỗi người đều tìm được cho mình một công việc. Tôi thì làm nhân viên cho một tập đoàn tài chính, còn anh thì may mắn hơn là làm cho một công ty ôtô với chức vụ trưởng phòng và nhờ có năng lực, cùng với sự chịu khó mà anh được đề bạt lên chức vụ cao hơn và nắm giữ một số cổ phần đáng kể của công ty. Cứ mỗi buổi chiều đến chúng tôi lại hẹn nhau tới một quán nào đó uống vài cốc bia và hàn huyên chuyện từ quá khứ tới hiện tại và tương lai.Chắc các bạn cũng đoán được người đàn ông đó chính là Công Thành người đàn ông mà tôi đã nhắc tới từ đầu câu chuyện của mình. Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi Công Thành có người yêu,rồi cưới vợ. Hồng Ngân, vợ Thành là con của một gia đình gia giáo,là một cô gái rất dễ thương, ngoan hiền và là nhân viên gương mẫu trong công việc cũng như quan hệ với mọi người ở sở kế hoạch đầu tư tỉnh. Nhưng kể từ khi Thành có vợ thì tình cảm anh em giữa tôi và Thành có phần hạn chế.Thành không còn gặp bạn bè,gặp tôi vào những buổi chiều để cùng nhau đi uống bia và hàn huyên chuyện nữa. Có lần tôi chủ động gọi điện thoại nói với Thành, trách anh rằng có vợ rồi quên hết bạn bè luôn sao? Thì Thành tâm sự: “Tuấn thông cảm cho mình nhé!Không hiểu sao mà mình ăn cơm vợ nấu, mình thấy ngon lạ lắm Tuấn ah! Dù là mình có đi ăn nhà hàng năm sao cũng không cảm thấy ngon như ăn những món ăn vợ nấu. Các bạn muốn gặp mình, chắc là lại nhà wá!” Nói với Thành vậy thôi, chứ Tôi cũng hiểu anh dành cho thời gian cho vợ là điều đáng hoan nghênh. Và thế là cứ mỗi chiều tan sở, Thành lại nhanh chóng về nhà để được phụ vợ làm một số công việc nhà và ngồi nhìn vợ nấu ăn. Sở dĩ Thành chỉ “dám” ngồi nhìn vì riêng việc nấu ăn,vợ anh không để anh làm bao giờ cả. Có lần tình cờ Thành nhìn thấy cứ mỗi lần nấu một món ăn nào, hay là kể cả nấu cơm xôi lên là Ngân lại với tay lên lấy một cái hũ nhỏ mở nắp và lấy ra một chút gì đó bỏ vào đồ ăn đang nấu. Thành tò mò hỏi vợ: “Em bỏ cái gì vào đồ ăn vậy?”. Vợ Thành trả lời rằng: “Đó là gia vị gia truyền của mẹ cô cho, là bí quyết giữ chồng của cô”. Thành đòi xem nhưng Ngân không cho với lý do là : “ Gia vị này em còn có chút xíu ah! Lỡ anh lóng ngóng làm rớt bể, em không còn để nấu cơm ngon cho anh ăn nữa” Nể vợ Thành không để ý tới nữa. Cuộc sống của họ cứ diễn ra một cách rất tuyệt vời cùng với cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, cả hai lại đều thành công trong công việc nên cuộc sống ngày càng mỹ mãn. Chắc các bạn cũng sẽ hình dung được cuộc sống của họ đẹp như thế nào. Nhưng nếu cuộc sống của họ cứ đẹp như vậy thì tôi không còn gì để kể với các bạn nữa và câu chuyên của tôi sẽ không mang một kết thúc khác. Một kết thúc mà tất cả chúng ta không ai mong đợi cả.
Vào một buổi sáng đẹp trời, cả hai vợ chồng Thành đều đã đi tới sở làm như bao nhiêu ngày khác. Khi tới công ty, Thành tham gia cuộc họp cuả công ty ngay, vì công ty vừa xảy ra một số chuyện đột xuất.Đang họp, bỗng nhiên điện thoại di động của anh rung lên trên mặt bàn. Và số máy gọi tới là số máy đtdđ của vợ. Thành xin lỗi mọi người trong cuộc họp và nghe máy của vợ vì Ngân chưa bao giờ gọi cho anh vào giờ này nếu không có việc thật sự cần, nhưng đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông: “ Xin lỗi! Anh có phài là chồng của người có số máy này?”
-Đúng! Anh là ai! Đây là số máy của vợ tôi. Vợ tôi đâu?
-Anh bình tĩnh! Tôi là Hùng, là bác sĩ bệnh viện Chợ Rẫy, anh thật sự bình tĩnh nhé! Sáng nay trên đường đi làm, vợ anh đã bị tai nạn giao thông.Hiện chị ấy đang được cấp cứu trong bệnh viện Chợ Rẫy anh ah!
Thành bất giác làm rớt điện thoại từ trên tay của mình trước ánh mắt tò mò của toàn nhân viên, Thành không đứng vững, anh chao đảo và hai nhân viên cùng mọi người nhanh chóng đỡ lấy anh.Mọi người đều muốn biết có chuyện gì đã xảy ra.
-Xin lỗi mọi người! Vợ tôi bị tai nạn giao thông! Tôi phải tới đó ngay. Anh Đức, phó phòng sẽ tiếp tục cuộc họp.
Khi Thành tới nơi thì thấy trong phòng cấp cứu, xung quanh Ngân, là rất nhiều thiết bị đo tim,tâm đồ.ống truyền nước, truyền máu,và rất nhiều thiết bị khác đang làm việc, tiếng bíp bíp kêu liên hồi.Ngân thì nằm trên giường bệnh được trải grap trắng toát. Các bác sĩ chưa cho anh vào gặp, vì vợ anh đang được cấp cứu.
Cửu phòng cấp cứu hé mở, ê kíp cấp cứu bước ra.Thành lao đến: “ Thưa bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”
-Vợ anh bị trấn thương vùng đầu, hiện chúng tôi chưa thề trả lời được gì cho anh cả.
Thành lao nhanh vào phòng cấp cứu, đến bên vợ, anh ngã quỵ xuống bên giường vợ.Anh nắm lấy tay Ngân, và gục đầu vào bàn tay cô ấy đang để trên giường. “ Ngân ơi! Sao vậy em?”
Thành cảm thấy tất cả như sụp đổ, anh thấy đau quặn nơi tim mình tất cả cảm xúc như cào cấu vào chính con tim đang đổ máu của Thành.Không hiểu sao,Thành vẫn còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo trên cành cây cao kia, những giọt nắng như tung tăng đùa giỡn với nhau và trải dài mãi.Tất cả sự vật vẫn diễn ra như bình thường nhưng với Thành, lúc này sao mà nặng nề đến thế.
Những ngày sau đó, Thành vẫn luôn ở bên vợ, không rời xa dù chỉ một giây phút nào. Anh cứ nhìn Chăm chăm vào Ngân với hy vọng Ngân sẽ mở mắt, sẽ tỉnh lại với anh. Khi chúng tôi tới thăm, thì thấy Thành đã tiều tụy đi rất nhiều, râu ria mọc dài.Các bạn thử tưởng tượng liên tiếp một tuần trời, không ăn gì, cũng không nghỉ ngơi thì con người Thành sẽ như thế nào.
Anh vẫn bên vợ, nhìn trân trân vào vợ. Bất giác Thành cảm thấy chút động tĩnh xuất phát từ những ngón tay Ngân trong bàn tay anh,Thành mừng rỡ, rồi mắt Ngân từ từ mở ra.Ngân thấy Thành, trong tình trạng tiều tụy. : “ Anh sao zậy? phải biết lo cho mình chứ.!
Ngân ơi! Em tỉnh lại rồi, đừng xa anh nữa nha em!
Không! Em sắp phải rời xa anh mãi rồi!
Không! Không! Em không được rời xa anh, anh sẽ không sống nổi nếu thiếu em đâu!
Đừng như vậy anh ah! Anh sẽ phải tiếp tục sống,và sống tốt,em sẽ cầu chúc và phù hộ cho anh!
Ngân! Em nói gì vậy?
Thật đó, Thành ơi! Anh là người chồng tốt, em rất tiếc không thể đi tiếp cùng anh được
Anh phải sống tốt vì đó là cách anh thể hiện tình yêu với em Thành ah!
Em sẽ mãi yêu anh! Hãy ôm em đi Thành! Thành ôm chầm lấy Ngân trong khi Ngân lịm dần đi về cõi vĩnh hằng.
Thành hốt hoảng! Bác sĩ, bác sĩ đâu!
Cả ekip chạy vào,tuy nhiên, không cần phải thao tác thêm gì cả.Vị bác sĩ lặng lẽ nắm lấy bờ vai của Thành. Anh òa lên! Ngân ơi! Đừng bỏ anh mà.
Đám tang của Ngân là một ngày trời mưa như trút nước, nhưng mọi người tới viếng đông không kể xiết.Thành cứ bám lấy linh cữu của Ngân, cho tới khi linh cữu được đưa dần xuống huyệt thì Thành như muốn lao theo xuống.Và tất cả chúng tôi phải kéo anh lại, rồi đưa anh trở về nhà trong tình trạng không biết gì cả.
Những ngày tiếp theo, Thành cứ quẩn quanh trong nhà đi mọi chỗ trong nhà hy vọng tìm chút hình ảnh của Ngân còn sót lại trong ngôi nhà, nơi đây, chình nơi đây anh và Ngân đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc ngập tràn tình yêu thương…
Thành ngồi lai trên chiếc ghế bên bàn ăn, nơi mà khi xưa Thành vẫn thường ngồi sau mỗi giờ tan sở để nhìn Ngân nấu ăn. Anh nhìn khắp gian bếp và bất chợt dừng lại ở cái hũ nhỏ. Cái hũ mà Ngân nói là gia vị gia truyền của mẹ cho. Nhờ nó mà Ngân nấu ăn ngon cho Thành. Anh bước tới, với tay định lấy cái hũ thì nhớ tới lời hứa với vợ. Nhưng vợ anh đâu còn nữa, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ không còn ai nấu những món ăn cho Thành nữa. Anh quyết định mở hũ ra không chỉ vì tò mò mà còn vì anh muốn cảm nhận tình cảm từ kỷ vật của vợ. Thành lấy hộp và mở ra thì hỡi ôi! Thành bất ngờ vì bên trong không hề có gia vị gì ngoài một mảnh giấy. Thành mở ra ngay và nhìn thấy một dòng chữ.Có lẽ đó là những dòng chữ mà mẹ Ngân đã viết cho cô trước khi cô về nhà chồng. vỏn vẹn có mấy chữ: “ Ngân con! Con hãy nhớ, trong tất cả những việc con làm để chăm sóc chồng, con hãy luôn làm bằng tình yêu, và chỉ tình yêu thôi con nhé!
Thành vỡ òa cảm xúc. Thì ra trước giờ Ngân nấu cho anh ăn ngon là vì Ngân nấu bằng tất cả tình yêu mà cô dành cho Thành chứ không hề có một thứ gia vị nào nữa cả.Thành hiểu ý của mẹ cô: Nếu như chúng ta làm việc gì xuất phát từ tình yêu thương, thì chúng ta sẽ nhận được tình thương và cũng chỉ có tình yêu thương mới trường tồn và vĩnh cửu.
Xin được mượn lời của một triết gia: “Khi tôi sinh ra, mọi người cười còn tôi thì khóc,Nhưng khi tôi ra đi, tôi muốn tôi sẽ cười còn mọi người thì khóc”. Thế đấy!
Xin được dừng cảm xúc của tôi ở đây, như một khoảng lặng của cuộc đời.Rồi tất cả chúng ta vẫn phải sống và "dù muốn dù không" thì tôi cũng mong tất cả sẽ cố gắng sống tốt nhất có thể. Vì dù không muốn song đâu đó trong cuộc sống thường nhật cũng sẽ có những chuyện :"đau tận cùng" như câu chuyện của tôi!
Như tất cả các bạn, tôi cũng có những người bạn. Trong đó, có một người mà tôi đặc biệt quan tâm, bởi đó là người bạn thân của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ rất lâu rồi,từ khi tôi còn là một thằng bé mười hai tuổi của một làng quê nghèo từ miền bắc xa xôi, lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất Biên Hòa thuộc miền nam thân yêu. Vừa đặt chân xuống xe, đã bị dàn cảnh va chạm và bị dật mất toàn bộ đồ đạc và một chút tiền bạc sau cùng. Các bạn thử nghĩ với một đứa bé mười hai tuổi thì sự việc xảy ra lúc đó quả là quá sức chịu đựng ,đang cùng quẫn,bơ vơ,lạc lõng không thể cầm lòng vỡ òa thành tiếng khóc.Thì tôi bỗng nghe tiếng của một người đàn ông, Không!Là tiếng của một người thanh niên chắc lớn hơn tôi chừng sáu bảy tuổi.” Em là người bắc hả”. Vâng! Tôi đáp. Chưa hết mừng vui vì nghe tiếng miền Bắc quen thuộc của mình,nhất là trong hoàn cảnh như vậy thì anh thanh niên đó lại hỏi:”Quê ở đâu”? Thật mừng vui khi biết rằng anh thanh niên đó là đồng hương của mình.Nhận đồng hương xong, anh nhận dẫn tôi về nhà bác tôi theo địa chỉ mà tôi còn lại được.Cũng phải chia sẻ với các bạn rằng thật sự lúc đó tôi vẫn còn rất sợ, không biết có nên tin, nhưng nếu không đồng ý như vậy tôi cũng không biết phải như thế nào. Nhưng anh ấy là người tốt thật, anh đưa tôi về tới nhà bác của tôi, rồi thời gian sau đó, nhờ anh tôi được xin đi học, có việc làm và khi vào tới trung học phổ thông.Anh lại là người đồng môn của tôi dưới một mái trường bổ túc văn hóa. Suốt ngần ấy năm trời, tôi và anh đã cùng nhau trải qua cuộc sống khó khăn, bần hàn của những kẻ tha phương cầu thực nhưng cùng chung chí hướng. Rồi, cuộc sống cơ hàn cũng dần được cải thiện. Tôi và anh cùng tốt nghiệp chung trường kinh tế với tấm bằng cao đẳng. Ra trường may mắn tôi và anh mỗi người đều tìm được cho mình một công việc. Tôi thì làm nhân viên cho một tập đoàn tài chính, còn anh thì may mắn hơn là làm cho một công ty ôtô với chức vụ trưởng phòng và nhờ có năng lực, cùng với sự chịu khó mà anh được đề bạt lên chức vụ cao hơn và nắm giữ một số cổ phần đáng kể của công ty. Cứ mỗi buổi chiều đến chúng tôi lại hẹn nhau tới một quán nào đó uống vài cốc bia và hàn huyên chuyện từ quá khứ tới hiện tại và tương lai.Chắc các bạn cũng đoán được người đàn ông đó chính là Công Thành người đàn ông mà tôi đã nhắc tới từ đầu câu chuyện của mình. Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi Công Thành có người yêu,rồi cưới vợ. Hồng Ngân, vợ Thành là con của một gia đình gia giáo,là một cô gái rất dễ thương, ngoan hiền và là nhân viên gương mẫu trong công việc cũng như quan hệ với mọi người ở sở kế hoạch đầu tư tỉnh. Nhưng kể từ khi Thành có vợ thì tình cảm anh em giữa tôi và Thành có phần hạn chế.Thành không còn gặp bạn bè,gặp tôi vào những buổi chiều để cùng nhau đi uống bia và hàn huyên chuyện nữa. Có lần tôi chủ động gọi điện thoại nói với Thành, trách anh rằng có vợ rồi quên hết bạn bè luôn sao? Thì Thành tâm sự: “Tuấn thông cảm cho mình nhé!Không hiểu sao mà mình ăn cơm vợ nấu, mình thấy ngon lạ lắm Tuấn ah! Dù là mình có đi ăn nhà hàng năm sao cũng không cảm thấy ngon như ăn những món ăn vợ nấu. Các bạn muốn gặp mình, chắc là lại nhà wá!” Nói với Thành vậy thôi, chứ Tôi cũng hiểu anh dành cho thời gian cho vợ là điều đáng hoan nghênh. Và thế là cứ mỗi chiều tan sở, Thành lại nhanh chóng về nhà để được phụ vợ làm một số công việc nhà và ngồi nhìn vợ nấu ăn. Sở dĩ Thành chỉ “dám” ngồi nhìn vì riêng việc nấu ăn,vợ anh không để anh làm bao giờ cả. Có lần tình cờ Thành nhìn thấy cứ mỗi lần nấu một món ăn nào, hay là kể cả nấu cơm xôi lên là Ngân lại với tay lên lấy một cái hũ nhỏ mở nắp và lấy ra một chút gì đó bỏ vào đồ ăn đang nấu. Thành tò mò hỏi vợ: “Em bỏ cái gì vào đồ ăn vậy?”. Vợ Thành trả lời rằng: “Đó là gia vị gia truyền của mẹ cô cho, là bí quyết giữ chồng của cô”. Thành đòi xem nhưng Ngân không cho với lý do là : “ Gia vị này em còn có chút xíu ah! Lỡ anh lóng ngóng làm rớt bể, em không còn để nấu cơm ngon cho anh ăn nữa” Nể vợ Thành không để ý tới nữa. Cuộc sống của họ cứ diễn ra một cách rất tuyệt vời cùng với cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, cả hai lại đều thành công trong công việc nên cuộc sống ngày càng mỹ mãn. Chắc các bạn cũng sẽ hình dung được cuộc sống của họ đẹp như thế nào. Nhưng nếu cuộc sống của họ cứ đẹp như vậy thì tôi không còn gì để kể với các bạn nữa và câu chuyên của tôi sẽ không mang một kết thúc khác. Một kết thúc mà tất cả chúng ta không ai mong đợi cả.
Vào một buổi sáng đẹp trời, cả hai vợ chồng Thành đều đã đi tới sở làm như bao nhiêu ngày khác. Khi tới công ty, Thành tham gia cuộc họp cuả công ty ngay, vì công ty vừa xảy ra một số chuyện đột xuất.Đang họp, bỗng nhiên điện thoại di động của anh rung lên trên mặt bàn. Và số máy gọi tới là số máy đtdđ của vợ. Thành xin lỗi mọi người trong cuộc họp và nghe máy của vợ vì Ngân chưa bao giờ gọi cho anh vào giờ này nếu không có việc thật sự cần, nhưng đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông: “ Xin lỗi! Anh có phài là chồng của người có số máy này?”
-Đúng! Anh là ai! Đây là số máy của vợ tôi. Vợ tôi đâu?
-Anh bình tĩnh! Tôi là Hùng, là bác sĩ bệnh viện Chợ Rẫy, anh thật sự bình tĩnh nhé! Sáng nay trên đường đi làm, vợ anh đã bị tai nạn giao thông.Hiện chị ấy đang được cấp cứu trong bệnh viện Chợ Rẫy anh ah!
Thành bất giác làm rớt điện thoại từ trên tay của mình trước ánh mắt tò mò của toàn nhân viên, Thành không đứng vững, anh chao đảo và hai nhân viên cùng mọi người nhanh chóng đỡ lấy anh.Mọi người đều muốn biết có chuyện gì đã xảy ra.
-Xin lỗi mọi người! Vợ tôi bị tai nạn giao thông! Tôi phải tới đó ngay. Anh Đức, phó phòng sẽ tiếp tục cuộc họp.
Khi Thành tới nơi thì thấy trong phòng cấp cứu, xung quanh Ngân, là rất nhiều thiết bị đo tim,tâm đồ.ống truyền nước, truyền máu,và rất nhiều thiết bị khác đang làm việc, tiếng bíp bíp kêu liên hồi.Ngân thì nằm trên giường bệnh được trải grap trắng toát. Các bác sĩ chưa cho anh vào gặp, vì vợ anh đang được cấp cứu.
Cửu phòng cấp cứu hé mở, ê kíp cấp cứu bước ra.Thành lao đến: “ Thưa bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”
-Vợ anh bị trấn thương vùng đầu, hiện chúng tôi chưa thề trả lời được gì cho anh cả.
Thành lao nhanh vào phòng cấp cứu, đến bên vợ, anh ngã quỵ xuống bên giường vợ.Anh nắm lấy tay Ngân, và gục đầu vào bàn tay cô ấy đang để trên giường. “ Ngân ơi! Sao vậy em?”
Thành cảm thấy tất cả như sụp đổ, anh thấy đau quặn nơi tim mình tất cả cảm xúc như cào cấu vào chính con tim đang đổ máu của Thành.Không hiểu sao,Thành vẫn còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo trên cành cây cao kia, những giọt nắng như tung tăng đùa giỡn với nhau và trải dài mãi.Tất cả sự vật vẫn diễn ra như bình thường nhưng với Thành, lúc này sao mà nặng nề đến thế.
Những ngày sau đó, Thành vẫn luôn ở bên vợ, không rời xa dù chỉ một giây phút nào. Anh cứ nhìn Chăm chăm vào Ngân với hy vọng Ngân sẽ mở mắt, sẽ tỉnh lại với anh. Khi chúng tôi tới thăm, thì thấy Thành đã tiều tụy đi rất nhiều, râu ria mọc dài.Các bạn thử tưởng tượng liên tiếp một tuần trời, không ăn gì, cũng không nghỉ ngơi thì con người Thành sẽ như thế nào.
Anh vẫn bên vợ, nhìn trân trân vào vợ. Bất giác Thành cảm thấy chút động tĩnh xuất phát từ những ngón tay Ngân trong bàn tay anh,Thành mừng rỡ, rồi mắt Ngân từ từ mở ra.Ngân thấy Thành, trong tình trạng tiều tụy. : “ Anh sao zậy? phải biết lo cho mình chứ.!
Ngân ơi! Em tỉnh lại rồi, đừng xa anh nữa nha em!
Không! Em sắp phải rời xa anh mãi rồi!
Không! Không! Em không được rời xa anh, anh sẽ không sống nổi nếu thiếu em đâu!
Đừng như vậy anh ah! Anh sẽ phải tiếp tục sống,và sống tốt,em sẽ cầu chúc và phù hộ cho anh!
Ngân! Em nói gì vậy?
Thật đó, Thành ơi! Anh là người chồng tốt, em rất tiếc không thể đi tiếp cùng anh được
Anh phải sống tốt vì đó là cách anh thể hiện tình yêu với em Thành ah!
Em sẽ mãi yêu anh! Hãy ôm em đi Thành! Thành ôm chầm lấy Ngân trong khi Ngân lịm dần đi về cõi vĩnh hằng.
Thành hốt hoảng! Bác sĩ, bác sĩ đâu!
Cả ekip chạy vào,tuy nhiên, không cần phải thao tác thêm gì cả.Vị bác sĩ lặng lẽ nắm lấy bờ vai của Thành. Anh òa lên! Ngân ơi! Đừng bỏ anh mà.
Đám tang của Ngân là một ngày trời mưa như trút nước, nhưng mọi người tới viếng đông không kể xiết.Thành cứ bám lấy linh cữu của Ngân, cho tới khi linh cữu được đưa dần xuống huyệt thì Thành như muốn lao theo xuống.Và tất cả chúng tôi phải kéo anh lại, rồi đưa anh trở về nhà trong tình trạng không biết gì cả.
Những ngày tiếp theo, Thành cứ quẩn quanh trong nhà đi mọi chỗ trong nhà hy vọng tìm chút hình ảnh của Ngân còn sót lại trong ngôi nhà, nơi đây, chình nơi đây anh và Ngân đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc ngập tràn tình yêu thương…
Thành ngồi lai trên chiếc ghế bên bàn ăn, nơi mà khi xưa Thành vẫn thường ngồi sau mỗi giờ tan sở để nhìn Ngân nấu ăn. Anh nhìn khắp gian bếp và bất chợt dừng lại ở cái hũ nhỏ. Cái hũ mà Ngân nói là gia vị gia truyền của mẹ cho. Nhờ nó mà Ngân nấu ăn ngon cho Thành. Anh bước tới, với tay định lấy cái hũ thì nhớ tới lời hứa với vợ. Nhưng vợ anh đâu còn nữa, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ không còn ai nấu những món ăn cho Thành nữa. Anh quyết định mở hũ ra không chỉ vì tò mò mà còn vì anh muốn cảm nhận tình cảm từ kỷ vật của vợ. Thành lấy hộp và mở ra thì hỡi ôi! Thành bất ngờ vì bên trong không hề có gia vị gì ngoài một mảnh giấy. Thành mở ra ngay và nhìn thấy một dòng chữ.Có lẽ đó là những dòng chữ mà mẹ Ngân đã viết cho cô trước khi cô về nhà chồng. vỏn vẹn có mấy chữ: “ Ngân con! Con hãy nhớ, trong tất cả những việc con làm để chăm sóc chồng, con hãy luôn làm bằng tình yêu, và chỉ tình yêu thôi con nhé!
Thành vỡ òa cảm xúc. Thì ra trước giờ Ngân nấu cho anh ăn ngon là vì Ngân nấu bằng tất cả tình yêu mà cô dành cho Thành chứ không hề có một thứ gia vị nào nữa cả.Thành hiểu ý của mẹ cô: Nếu như chúng ta làm việc gì xuất phát từ tình yêu thương, thì chúng ta sẽ nhận được tình thương và cũng chỉ có tình yêu thương mới trường tồn và vĩnh cửu.
Xin được mượn lời của một triết gia: “Khi tôi sinh ra, mọi người cười còn tôi thì khóc,Nhưng khi tôi ra đi, tôi muốn tôi sẽ cười còn mọi người thì khóc”. Thế đấy!
Xin được dừng cảm xúc của tôi ở đây, như một khoảng lặng của cuộc đời.Rồi tất cả chúng ta vẫn phải sống và "dù muốn dù không" thì tôi cũng mong tất cả sẽ cố gắng sống tốt nhất có thể. Vì dù không muốn song đâu đó trong cuộc sống thường nhật cũng sẽ có những chuyện :"đau tận cùng" như câu chuyện của tôi!
Relate Threads