Có lẽ chưa bao giờ tôi trải lòng mình để nhiều người cùng đọc, cùng hiểu và cùng suy ngẫm với tôi như thế này. Cũng có thể 7 năm sống xa gia đình đã cướp đi mất những vô tư của thời áo trắng.... Thế mới biết là "giờ ra đi mới thấy lòng tiêc nuối, những kỉ niệm của mộ thời nông nổi..." Ngày ấy tôi cứ nghĩ đi xa gia đinh tôi có thể tha hồ vùng vẫy, mẹ khóc rồi bố cầm tay:"con đừng đi". Nhắm mắt lại để có thể quên được nỗi đau tạm thời, tôi từ biệt bố mẹ vào Vũng Tàu học tập. 1 tháng đầu tôi không quen với thời tiết nên ốm liên miên, ở nhà bà dì nhưng chẳng quan tâm lấy tôi đến một lần. Tôi khóc và tôi bắt đầu nhớ mẹ, đơn giản chỉ là nhớ những trận đòn, nhớ những lần bị mẹ la, nhớ cả những bữa ăn cả nhà cùng quây quần nữa. Có lần ngồi ăn, tôi thấy chú gắp đồ ăn cho đứa út còn dì gắp đồ ăn cho đứa lớn, tôi đã khóc nhưng không ai thấy. Nước mắt chan với cơm trở thành mói khoái khẩu của tôi.
Ai đó đã từng nói " để ta vào chỗ chết ta sẽ phải tìm cách sống". Tôi cũng vậy, tôi đã sống như một con nhím, xù lông với tất cả mọi việc từ lớn đến nhỏ. Năm tôi học lớp 12 thì Vũng Tàu có bão, tất cả mọi thứ trong nhà tôi đểu hỏng hết, nhà sụp, tôi lặn lội đi thuê thợ và nghỉ học ở nhà 10 ngày để phụ thợ làm. Cuộc sống làm tôi chai lì, làm tôi ít khóc hơn. Tôi cũng có mối tình đầu, nhưng nó vui thì ít mà buồn thì nhiều. Tôi yêu anh 5 năm nhưng trong 5 năm đó a đã bắt cá 2 tay mà tôi không hề biết. Anh yêu 1 người con gái học bên Trung Quốc, họ hứa hẹn sẽ cưới nhau khi chị hoàn thành khóa học và...rồi tôi mất anh. Tôi mất anh chỉ vì những lí do ngớ ngẩn. Anh bảo anh yêu tôi hơn chị ấy nhưng lấy chị ấy a có tiền, gia đình chị ấy sẽ cho anh địa vị trong xã hội. Tôi chết đứng bởi câu nói đó, tôi không khóc được, nước mắt cứ ứ lại trong cổ họng và tôi nhìn anh đi.
3 năm trôi qua kể từ ngày tôi xa anh nhưng tôi thấy mình hạnh phúc hơn, tôi được sống là chính tôi. Được yên bình mà không sợ bị gục ngã hay đau tim bất cứ lúc nào...Mẹ tôi thường bảo tôi là động vật sắp được ghi vào sách đỏ nếu như không có bạn trai và không lấy chồng. Nhưng tôi thích thế, tôi thích cuộc sống không ồn ào, không có tiếng khóc.
Ai sẽ làm cho tôi mở cửa trái tim đấy?:he
Ai đó đã từng nói " để ta vào chỗ chết ta sẽ phải tìm cách sống". Tôi cũng vậy, tôi đã sống như một con nhím, xù lông với tất cả mọi việc từ lớn đến nhỏ. Năm tôi học lớp 12 thì Vũng Tàu có bão, tất cả mọi thứ trong nhà tôi đểu hỏng hết, nhà sụp, tôi lặn lội đi thuê thợ và nghỉ học ở nhà 10 ngày để phụ thợ làm. Cuộc sống làm tôi chai lì, làm tôi ít khóc hơn. Tôi cũng có mối tình đầu, nhưng nó vui thì ít mà buồn thì nhiều. Tôi yêu anh 5 năm nhưng trong 5 năm đó a đã bắt cá 2 tay mà tôi không hề biết. Anh yêu 1 người con gái học bên Trung Quốc, họ hứa hẹn sẽ cưới nhau khi chị hoàn thành khóa học và...rồi tôi mất anh. Tôi mất anh chỉ vì những lí do ngớ ngẩn. Anh bảo anh yêu tôi hơn chị ấy nhưng lấy chị ấy a có tiền, gia đình chị ấy sẽ cho anh địa vị trong xã hội. Tôi chết đứng bởi câu nói đó, tôi không khóc được, nước mắt cứ ứ lại trong cổ họng và tôi nhìn anh đi.
3 năm trôi qua kể từ ngày tôi xa anh nhưng tôi thấy mình hạnh phúc hơn, tôi được sống là chính tôi. Được yên bình mà không sợ bị gục ngã hay đau tim bất cứ lúc nào...Mẹ tôi thường bảo tôi là động vật sắp được ghi vào sách đỏ nếu như không có bạn trai và không lấy chồng. Nhưng tôi thích thế, tôi thích cuộc sống không ồn ào, không có tiếng khóc.
Ai sẽ làm cho tôi mở cửa trái tim đấy?:he
Relate Threads