Phút chiêm nghiệm cuộc đời

Miss

Quyền Chủ tịch Hội Từ Thiện CVT
Thành viên BQT
Tham gia
18 Tháng năm 2011
Bài viết
1,288
Điểm tương tác
5
Có lẽ cuộc sống là quãng thời gian mà con người ta học cách đối diện, chấp nhận và vượt qua nó. Có người thấy mình mạnh mẽ, có người tưởng mình yếu đuối nhưng thật ra không ai yếu đuối, không ai mạnh mẽ. Đơn giản là ai trong chúng ta đối diện và vượt qua như thế nào? Hay là chẳng cần phải làm gì để vượt qua mà hãy để những gì tự nhiên nhất trong ta lắng đọng lại và trôi đi theo thời gian nếu nó muốn như những chiếc lá không còn muốn ở trên cây thì vàng úa rụng xuống để gió cuốn đi dù chẳng biết về đâu. Bước đi thật chậm biết là lòng đau nhưng quá nhiều vết thương làm ta không còn cảm giác đau nữa. Nó chai sạn như những vết sần mà khi vô tình ngoảnh lại khiến ta phải khâm phục chính mình, không lẽ đoạn đường ấy ta đã đi qua?

Đi mãi, đi mãi, càng đi càng nhiều vết thương, càng nhiều nỗi đau… Phải chăng người ta cứ đi chỉ để biết phía cuối con đường có hạnh phúc hay không? Nhưng mấy ai hiểu được hạnh phúc không thể chạm tay, cũng không thể nắm lấy và có phải chăng cảm nhận và vượt qua nỗi đau trên những đoạn đường lại chính là hạnh phúc. Khó có ai nhận ra được điều đó, bởi bản thân chúng ta là những cá thể có thật nên những thứ chúng ta cần cũng thực tế hơn. Nói một cách phũ phàng vật chất và tinh thần luôn song song nhưng vật chất đi trước tinh thần đi sau. Hai đường thẳng luôn cùng đi về một hướng nhưng lại chẳng bao giờ giao nhau tại một điểm và khoảng cách chẳng bao giờ có thể thay đổi. Một đường thẳng vốn dĩ không có điểm khởi đầu mà cũng chẳng có điểm kết thúc. Có lẽ vì thế mà lòng người là vô hạn! Cố gắng hiểu càng cảm thấy khó hiểu. Cố gần nó nó càng xa ta.

Cuộc sống là vậy muôn vàn chữ nếu như và không ngờ, muôn vàn điều đơn giản xung quanh ta mà ta không nhận ra, muôn vàn nhưng lời chưa dám nói, muôn vàn những việc chưa kịp làm để rồi khi thời gian đưa tất cả trôi đi ta lại ân hận khi đã quá muộn màng. Gắng gượng cười cho nước mắt chảy vào tim ước một lần được chìm trong khoảng lặng lắng nghe những suy nghĩ của tận đáy lòng mình… cứ thế dồn nén cảm xúc, bóp chặt suy nghĩ, kiềm chế hành động - cử chỉ nhỏ nhất chỉ để dễ dàng vượt qua tất cả một mình. Đến lúc mọi thứ đi vào quỹ đạo ổn định ta mới đứng im còn người khác lặng nhìn thầm thì nói: không ai hiểu được ta, vậy thì ta còn hiểu được ai chứ!

Mệt mỏi quá khiến ta không đủ sức để quan tâm lo lắng cho ai nữa - liệu đúng không hay do ta ích kỷ nên tự ngụy biện cho chính mình. Hình như ta khô khan lạnh lùng hơn lúc trước và mất dần đi cảm xúc.

Khoảng lặng là góc tối trong ta, là lúc ta được suy nghĩ thoải mái mở lòng ra đối diện với chính mình để rồi có thoáng suy tư muốn thay đổi điều gì đó dù là nhỏ nhất và đó cũng chính là lúc ta cảm thấy trống trải mệt mỏi đến lạ kỳ, chỉ muốn thiếp đi một chốc thật say không mơ màng không tỉnh giấc không chút muộn phiền lo âu.

Và cuối cùng ta nhận ra rằng dù nhỏ nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ

Nên dừng một chút, nhắm mắt lại để tĩnh lặng. Có lẽ cổ tích chỉ để ru ngủ những người nghèo.Vậy biết sống thế nào đây khi cổ tích vẫn là cổ tích còn ta kiếp nghèo lại hoàn nghèo. Biết làm gì đây khi choàng tỉnh sau một giấc mơ dài… mọi thứ xung quanh ta vẫn thế? Hiện thực dù biết khó đối diện và chấp nhận nhưng nó luôn rõ ràng trong bất cứ hoàn cảnh nào. Dù vậy trong hiện thực đó ta luôn có một khoảng yêu thương, một chốc giận hờn, một thoáng nhớ nhung cho những cung bậc tình cảm chảy theo những điều tự nhiên nhất. Ta có quyền được ước mơ giữa đại dương mênh mông vẫn có một hòn đảo nhỏ có một người chờ, đợi ta ở đấy. Nó giống như một cơn gió thoáng qua có thể làm ta nhẹ lòng, một cái khoác vai có thể làm ta ấm áp. Nhưng ai biết được rằng trên đoạn đường ta đi có những ngả đường không có gió và có những ngã đường chỉ dành riêng một mình ta đi. Điều đó buộc ai đó phải buông tay ta ra dù họ không muốn.

Hãy cảm ơn những người đã bỏ rơi ta bởi chính họ chỉ cho ta đứng dậy và vượt qua tất cả một mình như thế nào. Màn đêm buông xuống ta vẫn một mình để rồi khoảng lặng lại xuất hiện. Quá khứ ùa về nhưng ta không thể khóc thêm lần nữa. Nước mắt rơi lòng thêm thắt lại để rồi xem ta được gì đây khi mất quá nhiều. Những mất mát ấy càng lớn khoảng cách giữa trái tim và lí trí càng xa. Cố dùng lý trí điều khiển con tim nhưng biết làm gì đây khi cảm xúc cứ dâng trào. Có một nỗi buồn ta muốn gửi vào gió, gió cuốn ta đi cho ta ngủ một giấc để ngày mai trở về cho ta trở lại là ta. Năm tháng trôi qua, người đến rồi đi hay tất cả chỉ như cơn gió, mỗi người bước đến cuộc đời ta cho ta một trải nghiệm, một sự quan tâm, một chút tình cảm. Dù ta không muốn thừa nhận nhưng khi họ ra đi đã để lại cho ta những khoảng trống không thể lấp đầy. Một chút thất vọng, một chút buồn, một chút nhớ, lòng ta thắt lại thấy hơi nhói đau, rốt cuộc cũng chỉ như cơn gió thoảng qua thôi mà! Bất chợt lúc nào một cơn gió sẽ lướt qua cuộc đời ta. Buồn vui sẽ lẫn lộn trong ta, vui vì họ đã trưởng thành hơn vì đã có một người khác quan tâm họ hơn ta và buồn vì khi tất cả qua đi mà ta không thể khóc cho kẻ ở lại là chính ta. Màn đêm buông xuống, chỉ còn lại mình ta với ta. Một góc tối một khoảng lặng riêng với những giọt nước mắt chỉ chực rơi ra vì không thể nén thêm được nữa.

Câu chuyện cũng như một cuộc đời sẽ có hồi kết thúc và bản thân ta sẽ chọn kết thúc cho riêng mình nhưng không bao giờ buông xuôi mặc kệ bởi ta sống là có nhiệm vụ phải làm. Trả được những gì ta nợ đó là lúc ta dừng lại và bước tiếp cho chính mình. Ta cố gắng góp nhặt nỗi đau trả về cho quá khứ, giấu quá khứ vào một góc tối rồi lại để quá khứ là một tập hợp con của nỗi đau. Đơn giản chỉ vì trong ta máu thịt con nhiều hơn sắt đá.

Mỗi ngày qua đi ấp ủ suy nghĩ, nuôi lớn ước mơ đó chính là điều cần nhất. Không có ai vô tình trở nên thiên tài, mỗi bước chân sẽ làm con đường thêm ngắn lại, mỗi khó khăn sẽ giúp ta vượt lên chính mình… Chỉ mong rằng cuộc đời dạy ta biết đắng cay cũng cho ta nếm ngọt bùi. Mỗi con người là một cá thể hoàn chỉnh độc lập, thống nhất và mỗi cuộc đời là một câu chuyện dài.

Vậy ta nên sống để mà tồn tại hay tồn tại để mà sống?

Nhìn lại quãng đường đi qua có người thở phào nhẹ nhõm, có kẻ muốn quay lại nơi ban đầu. Cùng bước chung trên một con đường nhưng vô tình dẫm phải gai. Vì vậy sau mỗi lần suy nghĩ sau mỗi lần quyết định hãy cố gắng thay tất cả dấu hỏi bằng dấu chấm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
mình nghỉ tùy thời gian, cách nghĩ của mỗi người câu trả lời cũng khác nhau, vs mình sống là sống teh61 thôi :D
 
Trả hết nợ ân tình ra đi hok nuối tiếc...
 

Bình luận bằng Facebook

Bên trên