Buồn và nhớ nhà quá ! 2-9 năm nào cũng vui trừ năm nay ! đọc 1 bài văn của cô bé nào đó trên mạng thấy dể thương quá ! coppy để anh em đọc đở bùn !
Trong cuộc đời mỗi người phụ nữ đều có hai người đàn ông cho riêng mình, mình cũng thế.
Ngày còn bé và mãi đến tận bây giờ, cuộc sống của mình luôn tràn ngập hình ảnh ba, cả khi ăn, khi ngủ, khi học... Có lẽ mình cũng như nhiều cô bé, tự nhủ rằng "Lớn lên, con sẽ lấy người giống như ba".
Ba - một người đàn ông vị tha nhất trên đời này mà mình từng biết. Tuổi thơ của mình gắn liền với ba, với biển và những kỷ niệm tràn ngập yêu thương cùng ánh mắt, nụ cười ấm áp của ba.
Lên cấp hai, mình không còn là đứa con út ngoan hiền ngày nào nữa. Mình vẫn ham học nhưng cũng rất ham chơi. Mình đã bỏ qua nhiều lời dạy dỗ, dọa nạt của ba. Mình tự tin. Mình không sợ bị ba đánh đòn vì mình biết "Ba thương út nhất". Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, sau một lần ham chơi với bạn, cố tình quên xin phép, quên thời gian, mình đã bị ba cho một trận nhừ tử. Mình giận, mình trách ba sao không thương mình, sao ba nặng tay với mình như thế và thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Trong giấc ngủ, mình cảm giác như có một bàn tay thô ráp nào đó đang vỗ về, xoa dầu vào vết thương bị đánh và lúc đôi bàn tay ấy ôm lấy mình, mình biết đó không phải là giấc mơ. Ba đã khóc và nói với mình "Con có biết ba đánh con, con đau một nhưng lòng ba đau 10 lần không?". Mọi thứ dường như vỡ òa, mình ân hận lắm, mình đã làm cả nhà lo lắng chỉ vì tính ham chơi. Ôm chặt lấy ba, mình nói trong tiếng nấc: "Ba ơi, con xin lỗi, con sẽ không như thế nữa".
Luôn có những điểm nhấn trong cuộc đời mỗi người, với mình, trận đòn ấy là điểm nhấn. Tình yêu thương của ba đã làm thay đổi tính cách của mình và cho đến tận bây giờ, mình vẫn thấy hạnh phúc về điều đó.
Lên cấp ba, bắt đầu lớn, mình chợt nhận ra "Ôi chao, ba không hoàn hảo như mình nghĩ... nhưng mình nhất định sẽ lấy người giống như ba". Vậy mà những rung động đầu đời đã cuốn mình thích một người "không giống ba". Mình vẫn thích, vẫn hy vọng sau này người ta sẽ giống. Thật buồn cười vì mình biết đó là điều không thể xảy ra.
Ba mất, mọi thứ vụn vỡ và tối tăm. Có những lúc mình cứ nghĩ mình sẽ chết để ba không phải cô đơn. Một năm trôi qua thật vô nghĩa, mình không còn là chính mình, một cái xác không hồn đúng nghĩa. Vậy mà giờ mình vẫn ở đây và không hiểu tại sao mình có thể tồn tại nhưng mình luôn có cảm giác được ba che chở. Mãi cho đến bây giờ, mình vẫn không hiểu tại sao ba không còn nữa. Hạnh phúc nơi đâu? Mình thích nhất hai từ "Hạnh phúc" nhưng với mình hạnh phúc mãi mãi không bao giờ trọn vẹn.
Gặp anh, người con trai đã luôn ở bên cạnh mình trong quãng thời gian tăm tối đó. Anh là người thấy mình khóc nhiều nhất. Yêu anh lúc nào, mình cũng chẳng hay. Mọi người vẫn bảo "Mày không nghe lời ba à? Ba chỉ cho lấy chồng từ Bình Định trở vào Nam thôi nhé". Mình cười và cố cãi: "Không nghe lời bao giờ? Quảng Ngãi và Bình Định trước kia là một tỉnh Nghĩa Binh, cũng thế thôi".
Anh hoàn toàn trái ngược với mình. Mình sôi động, nhiệt tình, hướng ngoại và bao đồng. Anh trầm lắng, chỉ hướng về gia đình. Cứ tưởng không thể là của nhau nhưng đã ở bên nhau rất lâu rồi.
Chỉ còn hai tháng nữa là mình lên "xe bông", cảm giác thật phức tạp, buồn vui lẫn lộn. Mình đã khóc thật nhiều vì nghĩ không có ba trong ngày đặc biệt ấy. Nhưng mình cũng cảm thấy vui vì một nửa của mình dù mình không cố tình tìm **** nhưng cũng rất giống ba.
Ôi con gái mềnh nó cũng thương mình lắm nhưng lớn lên hẻm bít lèm sao ! nhưng mình tự nhũ lúc nào cũng sẽ là thần tượng của nó !!