Mời sáng tác tiếp đoạn cuối câu chuyện tình.....

Quang

Shinichi
Administrator
Tham gia
9 Tháng bảy 2010
Bài viết
1,551
Điểm tương tác
60
Mời ACE đọc câu chuyện sau:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”.
Hạnh cúp máy, nghẹn đắng cổ họng.Không điện thoại được cho Nam, Hạnh buồn bã đi bộ về. Cô tới nhà sách, rồi bị móc ví, chẳng còn một xu bắt taxi về. Cô không thiếu bạn để có thể nhờ lúc này. Nhưng trong một buổi tối thứ 7, một cô gái xinh đẹp, có người yêu lại cậy nhờ bạn bè đưa về trong lúc khó khăn, chúng bạn hẳn sẽ đặt câu hỏi: “Anh ấy đâu?”. Mà cái câu hỏi đó, Hạnh cũng muốn được trả lời.

Vậy là Hạnh đi bộ 7 cây về nhà. Gió mùa hè chọc ghẹo, thi thoảng lại thổi khe khẽ chiếc váy bằng voan mỏng của cô. Nhưng đôi giày 7 phân thì không hiền lành như thế. Nó làm chân cô đau.


Có lẽ anh lại bận đi tiếp khách cho công ty, hoặc là đang kí một bản hợp đồng nào đó, cũng có thể anh đang tập trung hoàn thành nốt cái thiết kế quan trọng…Quá nhiều chuyện khiến anh phải tập trung, mà chúng đều là những lí do để anh tắt máy.


Hạnh đã từng cãi nhau nảy lửa với Nam về điều đó. Nhưng câu trả lời củaNam làm cô chẳng thế nói gì thêm được nữa. “Anh là con người của công việc, cái công ty đó cần anh, cần anh tuyệt đối, nhất là trong những giờ phút quan trọng. Anh không thể vừa kí hợp đồng vừa nhận tin nhắn, càng không thể đang tiếp khách mà nghe điện thoại”. Hạnh đã cười chua chát với chính mình: “Phải rồi, mọi việc đều cần có anh, còn em?”.


Những lần hai đứa cãi nhau, anh luôn là người tắt máy. Có lẽ anh quá bận để không còn muốn nghe những lời phàn nàn của cô. Thường khi cãi nhau, chỉ có con gái giận hờn, tắt đi không nghe máy, để người con trai phải tìm đến tận nơi làm lành…


Anh để chế độ báo cuộc gọi đến khi tắt máy nên Hạnh gọi bao nhiêu lần anh đều biết. Sau mỗi lúc bận, khi có thể, bật máy lên là anh điện thoại cho cô ngay lập tức, hỏi thăm cô đủ chuyện. Có lần cô hờn trách: “Một ngày nào đó, em hấp hối, gọi anh về nhưng chẳng được, khi anh có thể nghe điện thoại mà về với em, em đã chẳng còn sống nữa”.


Hạnh chưa bao giờ tắt máy điện thoại mặc dù cô có thể làm thế để anh cũng phải trải qua cảm giác khó chịu khi không liên lạc được với người yêu. Nhưng tình yêu của cô lớn hơn sự ích kỉ đó. Cô luôn muốn là người lắng nghe anh khi anh cần cô. Dù bất kể đó là lúc nào.


“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”.


Nam thấy lạ. Chưa bao giờ anh phải nghe những âm thanh đó từ số điện thoại của Hạnh. Anh bấm thử nhiều lần, không hề có sự thay đổi nào. Anh bắt đầu lo lắng. Nam phóng tới nhà Hạnh. Căn nhà đóng cửa im ỉm, không có bóng dáng ai. Nam muốn điện thoại cho người bạn nào đó của Hạnh để hỏi xem điều gì đã xảy ra, nhưng thật tệ, ngay cả thời gian nghe điện thoại từ người yêu mình anh còn chẳng có, làm sao anh biết nổi một số điện nào của bạn cô.


Nam đứng trước cổng nhà Hạnh, như một kẻ mất phương hướng, tay vẫn không ngừng bấm nút gọi. Anh cứ hi vọng, một cơ may nào đó, Hạnh bật máy và anh có thể nghe được câu nói thân thương: “Anh à, em đây…”. Nhưng chẳng có gì cả.


Bác hàng xóm nhìn anh đứng đó chạy sang: “Sao cậu còn ở đây? Hạnh nó bị tai nạn từ tối qua, khoảng 9 rưỡi. Chẳng hiểu đi đâu một mình… nghe nói nguy kịch lắm…”


Nam nhìn lại nhật kí cuộc gọi, 4 cuộc gọi nhỡ của Hạnh lúc 9h15. Nước mắt anh chảy dài, Hạnh đã rất cần anh, vậy mà anh…


Nam phóng xe vào viện, suốt đường đi, câu nói của Hạnh vang vang trong đầu: “Khi anh có thể nghe điện thoại mà về với em, có lẽ em đã chẳng còn sống nữa…”.

...

Các bạn hãy sáng tác tiếp cho câu chuyện có 1 đoạn kết...
 
Khi vô tới cổng bệnh viện nam vội vàng bước thật nhanh để tìm xem hạnh đang nằm ở đâu, nhưng lúc đó Nam mất cả phương hướng bệnh viện rộng thế này sao tìm hết từng phòng dc,k Liên lạc dc với hạnh và cũng k có số đt của người thân của hạnh thì làm sao tìm dc.

Nam cứ lẫn quẩn Hoài mà chưa có câu có trả lời,a vẫn cố tìm thật mây mắn cho Nam là a vừa tìm thấy và hạnh đang nằm trên phòng cấp cứu,hạnh nằm trên chiếc giường trắng tin,và nhiều mủi tiêm đang truyền tên đôi tay nhỏ bé của hạnh,Nam rung rẩy và nước mắt a bắt đầu tuôn ra mà a k thể nào kìm nén lại.

Nam bước vội tới bên cạnh hạnh ôm chầm lấy hạnh rồi nói "e à,đừng bỏ a lại một mình hãy cố lên e.....a rất Cần e" hạnh thấy rung động nơi con tim mình, nàng đưa từ từ đôi tay nhỏ bé của mình lên nắm lấy tay Nam và nói " E k biết nửa a à,e cũng muốn bên cạnh a lắm nhưng.....e k thể ....."

Nam lại tiếp tục khóc hai hàng nước mắt của a chảy dài trên tay hạnh và nói"a sẻ k như thế nửa,a sẻ lo cho e hơn là công việc.....e hãy cố lên .....a Hứa....a sẻ k như thế nửa .....a sẻ k làm e buồn....a sẻ k tắc đt nửa....a sẻ để cho e gọi và nghe giọng nói ngọt ngào của e......a sẻ đọc và trả lời tin nhắn của e" hạnh cười với nụ cười thật nhẹ nhàng,hạnh lấy hơi thật nhẹ và nói với Nam" e ước gì thời gian sẻ quay ngược trở lại và e sẻ rất hạnh phúc với tình yêu a dành cho e"....

-iu-iu

Mọi người viết tiếp nha
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nói xong Hạnh nhắm mắt... Nam lay người và gào tên Hạnh nhưng ko có động tĩnh gì.. Nam khóc thét lên, khóc như chưa bao giờ được khóc...
Nghe tiếng Nam khóc, bụt hiện ra và hỏi:
- Why do you cry?
Nam ngước lên, chạy lại ôm chầm lấy bụt và gào lên rằng:
- Ai lớp zu bây-bì! Please help me!!!
Bụt nhẹ nhàng nhìn anh trìu mến:
- Nói tiếng việt cho dễ hiểu đi cưng!
Nam ngẹn ngào nhìn bụt, rồi lại nhìn Hạnh, rồi lại nhìn bụt.. Bụt chợt hiểu liền vung cây phất trần, lập tức chiếc 1202 tai thỏ xuất hiện! Sau 30 phút ngồi mở bàn phím vì trót dại quên password, bụt bấm số và gọi:
- Alô thần chết đó hả? Vụ nhỏ Hạnh spam thôi bỏ qua đi, ban nick cảnh cáo vậy được rồi nhá! Thông cảm cho người ta, new member trót dại nhá máy có mấy lần thôi mà! Vậy ha, tui mời ông chầu bida sau!
Rồi bụt quay lại nói với Nam:
- Ok rồi đó cưng!
Nam chạy lại bên Hạnh nhưng vẫn ko thấy có chút hồng hào ấm áp nào từ cơ thể Hạnh.. Một lần nữa bụt phải lôi 1202 ra:
- Alô sao rồi? Đang bị DDos à? Khổ quá! Thui được rồi, để đó tui alô cho tụi siu nhân gao, tụi nó trị ba cái vụ này hay lắm!
Sau một hồi alô đi alô lại, nhờ sự nhiệt tình của bụt Hạnh đã được cứu vừa kịp lúc tiếng tổng đài của thượng đế vang lên: "Số tiền trong tài khoản của bụt ko đủ để thực hiện cuộc gọi... Vui lòng nạp râu để được gọi tiếp..."
Và giờ khi bay trên mây, bụt mỉm cười nhìn sự hạnh phúc của cặp đôi đang nắm tay tung tăng nhau trên đường...

Em chỉ viết tí cho vui, nếu ai có ý tưởng xin mời tiếp bút.. :D
 

Bình luận bằng Facebook

Bên trên