- Tham gia
- 18 Tháng năm 2011
- Bài viết
- 1,288
- Điểm tương tác
- 5
Trong không khí yên ắng của phòng bệnh, thằng bé tội nghiệp giật mình lấy tay sờ soạng lên mặt rồi khóc thét: “Mẹ ơi, mắt của con đâu rồi?”. Nghe con hỏi, chị không biết nói gì, trái tim cứ như có muôn nghìn mũi dao cứa đau đớn.
Trước mắt tôi là em – đứa bé đáng thương mang gương mặt không còn lành lặn. Những vết thương chi chít trải dài trên hai má, mắt môi và lan sâu xuống vùng cổ. Những viên thuốc giảm đau khiến cho em ngủ nhưng vẫn là chưa đủ để em quên nên cứ chập chờn nhớ ra là hỏi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mắt của con đi đâu rồi?”. Nghe con hỏi chị chỉ biết khóc – những tiếng nấc nghẹn không thể cất thành lời cho dù con cứ bấu chặt nài nỉ chờ mẹ đáp lại.
Chị kể, giọng nói chất chứa nỗi đau tê dại và cả sự ân hận muộn màng: Con trai chị tên Đinh Đức Thuận (6 tuổi), mấy ngày trước chị phải bận đi cấy nên cháu ở nhà với bà nội. Buổi sáng lúc bà nội còn đang mải làm ngoài vườn thì cháu ở trong nhà nghịch điện và thành ra nông nỗi này. Sau tiếng nổ trong nhà, linh tính chuyện chẳng lành lúc đó bà nội mới lên nhà thì thấy cháu đã nằm đó bất tỉnh, máu tràn ra ở mắt và cả bàn tay nên phải chuyển đi cấp cứu luôn.
Tình trạng của em theo thông tin mà PGS – TS Ngô Văn Toàn (Trưởng khoa Phẫu thuật chấn thương chỉnh hình I – Bệnh viện Việt Đức) cho biết: "Mắt bên trái của Thuận đã bị hỏng hoàn toàn còn mắt bên phải cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa nói trước được điều gì. Phía bàn tay phải cũng đã hỏng mất ba ngón, còn hai ngón còn lại cũng bị ảnh hưởng nặng nề".
Tai nạn bất ngờ không ai muốn nhưng từ khi vào viện không phút giây nào chị thôi trách bản thân: “Vì tôi không trông con nên mới thành ra như thế này. Là tôi có tội với thằng bé, bây giờ tôi biết phải làm sao? Con cứ hỏi mẹ một mắt đi đâu mất rồi tôi biết nói gì đây?”. Nói rồi chị lại gục mặt xuống mà nhìn con - đứa bé đáng thương vô tội nhưng phải chịu đau đớn và mất mát trong một phút nghịch ngợm của mình.
Cúi xuống nhìn thấy em lại thiếp đi – giấc ngủ mơ màng chốc chốc lại giật mình, nhớ ra rồi lại hỏi. Thằng bé còn ngây thơ lắm đã biết gì đâu, dường như nó chỉ cảm nhận được trong thời khắc đó có một tiếng nổ phát lên rồi nó lịm đi như bắt đầu giấc ngủ. Tất cả đơn giản chỉ có thế thôi chứ nào có biết rằng chính dòng điện ác độc kia đã cướp đi vĩnh viễn một bên mắt của em và đang đe đọa bên còn lại. Bàn tay nhỏ xíu cũng không còn lành lặn để rồi chỉ mấy tháng nữa thôi sẽ học viết những dòng chữ đầu tiên khi vào lớp 1. “Là tại tôi …tôi đã hại cháu tôi rồi” – ngồi ngoài hành lang bệnh viện bà nội Bạch Thị Hiệp cũng đang đau đớn vật vã nghĩ đến cháu.
Thiệt thòi đã vậy, hoàn cảnh gia đình em càng khiến chúng tôi ái ngại hơn khi bố của em là anh Đinh Thanh Bình cứ đứng ngồi không yên bởi đã đi vay tiền mấy ngày rồi mà chẳng có. Nhà ở vùng sâu vùng xa tại thôn Bắt Còn Chèm, xã Khánh Thượng, huyện Ba Vì, Hà Nội, gia đình anh thuộc hộ nghèo bởi quanh năm ruộng đồng mà cái ăn còn chưa đủ. Cuộc sống nghèo khổ giản đơn từ lâu anh cũng quen rồi nên không đòi hỏi gì cả, nhưng từ ngày con đi viện là mọi thứ cứ rối tung lên.
Nỗi lo chồng chất nỗi lo khiến gương mặt xạm đen, khắc khổ của người đàn ông vùng núi càng thêm não nuột. “Vợ chồng đều là nông dân chỉ biết **** cơm qua mấy sào ruộng, nên chẳng bao giờ có tiền để trong nhà cả. Bây giờ con còn nằm đó cần tiền chữa trị, vợ tôi thì lo chăm sóc cháu còn tôi phải lo chạy tiền nhưng …” Bỏ dở câu nói là cả sự bất lực đến tội nghiệp của người cha nghèo, yêu con nhưng không đủ sức lo cho con. Nhưng biết trách sao đây khi anh chị là phận nghèo và cũng đột ngột bất ngờ lắm trước tai nạn của con.
Trên giường bệnh em vẫn nằm đó với những vết thương chằng chịt. Khuôn mặt thơ ngây đáng yêu nhưng trông tồi tội lắm bởi một bên mắt kia đã vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể mở ra được. Rồi đây em sẽ ra sao khi mà cánh cửa cuộc đời còn đang phía trước ? Đang miên man, tôi giật mình chẳng muốn nghĩ nhiều thêm nữa bởi phía cuối hàng lang anh Bình đang khóc – giọt nước mắt đàn ông đau đớn đắng cay khi con đã thế lại không thể lo tiền chữa trị những ngày tiếp tục.
Trước mắt tôi là em – đứa bé đáng thương mang gương mặt không còn lành lặn. Những vết thương chi chít trải dài trên hai má, mắt môi và lan sâu xuống vùng cổ. Những viên thuốc giảm đau khiến cho em ngủ nhưng vẫn là chưa đủ để em quên nên cứ chập chờn nhớ ra là hỏi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mắt của con đi đâu rồi?”. Nghe con hỏi chị chỉ biết khóc – những tiếng nấc nghẹn không thể cất thành lời cho dù con cứ bấu chặt nài nỉ chờ mẹ đáp lại.
Chị kể, giọng nói chất chứa nỗi đau tê dại và cả sự ân hận muộn màng: Con trai chị tên Đinh Đức Thuận (6 tuổi), mấy ngày trước chị phải bận đi cấy nên cháu ở nhà với bà nội. Buổi sáng lúc bà nội còn đang mải làm ngoài vườn thì cháu ở trong nhà nghịch điện và thành ra nông nỗi này. Sau tiếng nổ trong nhà, linh tính chuyện chẳng lành lúc đó bà nội mới lên nhà thì thấy cháu đã nằm đó bất tỉnh, máu tràn ra ở mắt và cả bàn tay nên phải chuyển đi cấp cứu luôn.
Trong bệnh viện bé Thuận liên tục hỏi mẹ mắt của con đi đâu mất rồi ?
Tình trạng của em theo thông tin mà PGS – TS Ngô Văn Toàn (Trưởng khoa Phẫu thuật chấn thương chỉnh hình I – Bệnh viện Việt Đức) cho biết: "Mắt bên trái của Thuận đã bị hỏng hoàn toàn còn mắt bên phải cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa nói trước được điều gì. Phía bàn tay phải cũng đã hỏng mất ba ngón, còn hai ngón còn lại cũng bị ảnh hưởng nặng nề".
Tai nạn bất ngờ không ai muốn nhưng từ khi vào viện không phút giây nào chị thôi trách bản thân: “Vì tôi không trông con nên mới thành ra như thế này. Là tôi có tội với thằng bé, bây giờ tôi biết phải làm sao? Con cứ hỏi mẹ một mắt đi đâu mất rồi tôi biết nói gì đây?”. Nói rồi chị lại gục mặt xuống mà nhìn con - đứa bé đáng thương vô tội nhưng phải chịu đau đớn và mất mát trong một phút nghịch ngợm của mình.
Cúi xuống nhìn thấy em lại thiếp đi – giấc ngủ mơ màng chốc chốc lại giật mình, nhớ ra rồi lại hỏi. Thằng bé còn ngây thơ lắm đã biết gì đâu, dường như nó chỉ cảm nhận được trong thời khắc đó có một tiếng nổ phát lên rồi nó lịm đi như bắt đầu giấc ngủ. Tất cả đơn giản chỉ có thế thôi chứ nào có biết rằng chính dòng điện ác độc kia đã cướp đi vĩnh viễn một bên mắt của em và đang đe đọa bên còn lại. Bàn tay nhỏ xíu cũng không còn lành lặn để rồi chỉ mấy tháng nữa thôi sẽ học viết những dòng chữ đầu tiên khi vào lớp 1. “Là tại tôi …tôi đã hại cháu tôi rồi” – ngồi ngoài hành lang bệnh viện bà nội Bạch Thị Hiệp cũng đang đau đớn vật vã nghĩ đến cháu.
Rồi đây em sẽ ra sao khi một mắt đã bi hỏng hoàn toàn, mắt còn lại đang trong tình trạng nguy hiểm
Thiệt thòi đã vậy, hoàn cảnh gia đình em càng khiến chúng tôi ái ngại hơn khi bố của em là anh Đinh Thanh Bình cứ đứng ngồi không yên bởi đã đi vay tiền mấy ngày rồi mà chẳng có. Nhà ở vùng sâu vùng xa tại thôn Bắt Còn Chèm, xã Khánh Thượng, huyện Ba Vì, Hà Nội, gia đình anh thuộc hộ nghèo bởi quanh năm ruộng đồng mà cái ăn còn chưa đủ. Cuộc sống nghèo khổ giản đơn từ lâu anh cũng quen rồi nên không đòi hỏi gì cả, nhưng từ ngày con đi viện là mọi thứ cứ rối tung lên.
Nỗi lo chồng chất nỗi lo khiến gương mặt xạm đen, khắc khổ của người đàn ông vùng núi càng thêm não nuột. “Vợ chồng đều là nông dân chỉ biết **** cơm qua mấy sào ruộng, nên chẳng bao giờ có tiền để trong nhà cả. Bây giờ con còn nằm đó cần tiền chữa trị, vợ tôi thì lo chăm sóc cháu còn tôi phải lo chạy tiền nhưng …” Bỏ dở câu nói là cả sự bất lực đến tội nghiệp của người cha nghèo, yêu con nhưng không đủ sức lo cho con. Nhưng biết trách sao đây khi anh chị là phận nghèo và cũng đột ngột bất ngờ lắm trước tai nạn của con.
Trên giường bệnh em vẫn nằm đó với những vết thương chằng chịt. Khuôn mặt thơ ngây đáng yêu nhưng trông tồi tội lắm bởi một bên mắt kia đã vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể mở ra được. Rồi đây em sẽ ra sao khi mà cánh cửa cuộc đời còn đang phía trước ? Đang miên man, tôi giật mình chẳng muốn nghĩ nhiều thêm nữa bởi phía cuối hàng lang anh Bình đang khóc – giọt nước mắt đàn ông đau đớn đắng cay khi con đã thế lại không thể lo tiền chữa trị những ngày tiếp tục.
Relate Threads