langtumobile
Tiểu thương tích cực
- Tham gia
- 8 Tháng mười một 2010
- Bài viết
- 859
- Điểm tương tác
- 1
Tôi yêu em chân thành, tha thiết, yêu em hơn cả bản thân mình, vậy mà em nỡ đùa giỡn tình cảm của tôi. Giờ đây tôi đã mất tất cả rồi.
Em, một cô gái xinh xắn hồn nhiên, có đôi mắt trong sáng diệu kì. Đôi mắt và nụ cười dịu dàng đã làm trái tim tôi tan chảy. Tôi, một chàng sinh viên kĩ thuật, hơi khô khan, thô kệch nhưng được cái chân thật. Tôi không biết dùng những lời lẽ hoa mĩ hay có cánh để tán tỉnh em. Nhưng tất cả những gì của tôi đều dành hết cho em. Những lúc em cần, chỉ cần một lời của em, tôi sẵn sàng phóng xe hàng chục cây số, dù đêm đông hay mưa gió để đến gặp em, để mua cho em chiếc bánh hay bát phở mà em thích.
Tôi yêu em như thế đấy, không vụ lợi, không tính toán. Khi yêu em, tôi cũng bớt hẳn thói lông bông tụ tập bạn bè mà chí thú vào học hành và công việc hơn. Tôi đã biết nghĩ cho tương lai, phấn đấu vì hạnh phúc của cả hai đứa. Tôi đã thầm mơ về một đám cưới và ngôi nhà nhỏ có tôi và có em.
Khi yêu em, tôi biết mình không phải là mối tình đầu của em. Trước tôi, em đã có một mối tình sâu đậm với một người bạn học cùng lớp. Nhưng rồi cậu ta vì chạy theo những cám dỗ khác đã rời bỏ em. Em đã đau đớn gục ngã tưởng chừng như không vượt qua nổi. May mắn thay, em đã tìm được nghị lực để tiếp tục sống, nhưng tôi biết vết thương trong lòng em vẫn chưa lành miệng. Em vẫn lưu giữ những kỉ niệm về người con trai đó, những bức ảnh hai người chụp chung, những tin nhắn hỏi han ngọt ngào, nick chat yahoo và mật khẩu anh ta lập cho em vẫn đang dùng.
Tôi tự nguyện đến bên em để xoa dịu những vết thương lòng. Tôi tin rằng thời gian sẽ làm em lãng quên. Ai cũng có quá khứ và cần phải tôn trọng. Đôi khi tôi cũng ghen lắm khi em buột miệng nhắc tên người đó, nhưng tôi hiểu rằng người đó đã gắn với phần tuổi trẻ tươi đẹp nhất của em. Tôi ép mình rũ bỏ những ý nghĩ không hay.
Nhưng một hôm khi tôi đang ngồi café với đứa bạn, ngồi bên cửa sổ đế ngắm nhìn thành phố và người người qua lại, bất chợt tôi nhìn thấy em đang ngồi sau ôm eo một người đàn ông khác rất chặt. Em cười nói rất vui vẻ. Lòng tôi tê tái, tôi nghĩ mình nhìn nhầm, trên đời chuyện người giống người là lẽ đương nhiên. Tôi vơ vội điện thoại gọi cho em, thuê bao không liên lạc được. Tôi nhớ hôm nay em nói đi trung tâm thương mại mua sắm với đứa bạn nên không đi cùng tôi. Có thể em mải xem đồ nên không biết có cuộc gọi đến chăng? Trong lòng tôi trào dâng những hồ nghi và lo lắng.
Đến tối, tôi nhắn tin hỏi em: “Chiều nay em đi với ai thế? Anh thấy em ngồi sau xe một người con trai?”. Tôi cứ ngỡ và mong chờ em sẽ phủ nhận. Nhưng không. Em nhắn tin lại bảo em đi với anh ta, người yêu cũ của em.
“Anh à, em thích anh nhưng em không quên được anh M. Anh ấy là người quan trọng nhất cuộc đời em. Em xin lỗi!”
Dòng tin nhắn của em làm trái tim tôi tan nát. Thì ra em vẫn chưa quên được M. Tình yêu chân thành tôi dành cho em cũng không thay thế được vị trí của người đó trong trái tim em. Thực ra em đâu có yêu tôi mà chỉ coi tôi như bình phong để lấp chỗ trống trong trái tim em. Khi người đó quay về, em sẵn sàng ruồng bỏ tôi để ở bên anh ta. Chưa bao giờ tôi thấy mình đau đớn bất lực thế này. Tôi không biết mình phải làm sao để vượt qua, bởi tình yêu tôi dành cho em quá lớn?
Em, một cô gái xinh xắn hồn nhiên, có đôi mắt trong sáng diệu kì. Đôi mắt và nụ cười dịu dàng đã làm trái tim tôi tan chảy. Tôi, một chàng sinh viên kĩ thuật, hơi khô khan, thô kệch nhưng được cái chân thật. Tôi không biết dùng những lời lẽ hoa mĩ hay có cánh để tán tỉnh em. Nhưng tất cả những gì của tôi đều dành hết cho em. Những lúc em cần, chỉ cần một lời của em, tôi sẵn sàng phóng xe hàng chục cây số, dù đêm đông hay mưa gió để đến gặp em, để mua cho em chiếc bánh hay bát phở mà em thích.
Tôi yêu em như thế đấy, không vụ lợi, không tính toán. Khi yêu em, tôi cũng bớt hẳn thói lông bông tụ tập bạn bè mà chí thú vào học hành và công việc hơn. Tôi đã biết nghĩ cho tương lai, phấn đấu vì hạnh phúc của cả hai đứa. Tôi đã thầm mơ về một đám cưới và ngôi nhà nhỏ có tôi và có em.
Khi yêu em, tôi biết mình không phải là mối tình đầu của em. Trước tôi, em đã có một mối tình sâu đậm với một người bạn học cùng lớp. Nhưng rồi cậu ta vì chạy theo những cám dỗ khác đã rời bỏ em. Em đã đau đớn gục ngã tưởng chừng như không vượt qua nổi. May mắn thay, em đã tìm được nghị lực để tiếp tục sống, nhưng tôi biết vết thương trong lòng em vẫn chưa lành miệng. Em vẫn lưu giữ những kỉ niệm về người con trai đó, những bức ảnh hai người chụp chung, những tin nhắn hỏi han ngọt ngào, nick chat yahoo và mật khẩu anh ta lập cho em vẫn đang dùng.
Tôi tự nguyện đến bên em để xoa dịu những vết thương lòng. Tôi tin rằng thời gian sẽ làm em lãng quên. Ai cũng có quá khứ và cần phải tôn trọng. Đôi khi tôi cũng ghen lắm khi em buột miệng nhắc tên người đó, nhưng tôi hiểu rằng người đó đã gắn với phần tuổi trẻ tươi đẹp nhất của em. Tôi ép mình rũ bỏ những ý nghĩ không hay.
Nhưng một hôm khi tôi đang ngồi café với đứa bạn, ngồi bên cửa sổ đế ngắm nhìn thành phố và người người qua lại, bất chợt tôi nhìn thấy em đang ngồi sau ôm eo một người đàn ông khác rất chặt. Em cười nói rất vui vẻ. Lòng tôi tê tái, tôi nghĩ mình nhìn nhầm, trên đời chuyện người giống người là lẽ đương nhiên. Tôi vơ vội điện thoại gọi cho em, thuê bao không liên lạc được. Tôi nhớ hôm nay em nói đi trung tâm thương mại mua sắm với đứa bạn nên không đi cùng tôi. Có thể em mải xem đồ nên không biết có cuộc gọi đến chăng? Trong lòng tôi trào dâng những hồ nghi và lo lắng.
Đến tối, tôi nhắn tin hỏi em: “Chiều nay em đi với ai thế? Anh thấy em ngồi sau xe một người con trai?”. Tôi cứ ngỡ và mong chờ em sẽ phủ nhận. Nhưng không. Em nhắn tin lại bảo em đi với anh ta, người yêu cũ của em.
“Anh à, em thích anh nhưng em không quên được anh M. Anh ấy là người quan trọng nhất cuộc đời em. Em xin lỗi!”
Dòng tin nhắn của em làm trái tim tôi tan nát. Thì ra em vẫn chưa quên được M. Tình yêu chân thành tôi dành cho em cũng không thay thế được vị trí của người đó trong trái tim em. Thực ra em đâu có yêu tôi mà chỉ coi tôi như bình phong để lấp chỗ trống trong trái tim em. Khi người đó quay về, em sẵn sàng ruồng bỏ tôi để ở bên anh ta. Chưa bao giờ tôi thấy mình đau đớn bất lực thế này. Tôi không biết mình phải làm sao để vượt qua, bởi tình yêu tôi dành cho em quá lớn?
Relate Threads