Jackie Lam
Tiểu thương mới
- Tham gia
- 22 Tháng bảy 2015
- Bài viết
- 26
- Điểm tương tác
- 0
Mình năm này 25 tuổi đã có con gần 5 tuổi mà mình không kết hôn. Gia đình mình có 5 chị em , cuộc sống gia đình rất vất vả cọng thêm 2 mẹ con nữa. Khi mình biết mình có thai mà anh ấy không cưới và rời xa mình . Mình không nỡ bỏ đi đứa con nên bỏ gia đình về Hà Nội.
Vừa mang bầu vừa đi làm đến khi có thai 6 tháng bụng to không ai giám thuê nữa. Cũng may có bác nhà trọ thương hoàn cảnh 2 mẹ con nên không lấy tiền nhà. Cùng với sự giúp đỡ của anh chị em làm cung, sau 1 thời gian mình đã sinh bé trai bụ bẫm. Vì điều kiện không có và bệnh viện nhiều bệnh nhân nên mình xin về sớm. Về đến nhà đến tắm mình ccho con thì mình cũng không biết và vừa sinh nên vết khâu cũng chưa lanh. Mình lấy hết lòng can đảm gọi cho mẹ. Mình buồn lắm , bố thì nói không cho cái loại ấy về nhà. Chiều hôm dó mẹ vẫn xuống nhưng không nói gì . Cho đến tuần sau về quên, ánh mắt mọi người trong làng nhìn mình với kiểu khinh bỉ . Bố mẹ mình vì mình mà bị người ta chê cười. Nên đến bây giờ mẹ vẫn luôn mang nỗi giận tại mình mà bố mẹ bị chê cười.
Cách đây vào ngày mẹ mình lại chưởi mình. Mình đã từng tự tử nhưng vẫn giữ được mạng sống. Nghĩ sao làng xóm cười mình cũng đau, nhưng không đau bằng những câu nói của mẹ. Khi mình tỉnh dậy bảo các em thì mẹ mình nói mình không đủ tư cách. Người ta có chồng có con còn mày thì không chồng mà vẫn có thai . Mày lấy tư cách gì dạy em. Còn nhiều câu khác nữa nhưng lúc nào cũng là không có chồng. Sau khi có thai và sinh con được gần 1 năm thì mình đã đi làm để cháu cho bà chăm . Mình thì tiết kiệm tiền bỉm sữa cho các em ăn học thật sự là cuộc sống rất vất vả. Cho đến năm nay thì mình gặp 1 người đàn ông tốt, anh lo cho cuộc sống của mẹ còn suốt thời gian. Nhưng mẹ mình đã vì tiền làm cho mờ mắt nên lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. Khi về nhà mình không **** ra tiền nữa , mình chỉ trông vào đàn lợn bán đi và chỉ lo trả nợ cho bố mẹ. Không còn để mẹ tiêu xài như lúc trước mình đang đi làm nữa. Mẹ lại bắt đầu chửi và nói mình.
Ngày hôm nay khi ông đưa cháu đi thăm cậu bị đau chân, khi đi bố mình có uống chút rượu nhưng chưa say. MÌnh không muốn cho con đi cùng nhưng ông nói : cháu tao , tao quý tao đưa nó đi , mày là gì mà nói tao. Bố đi được 1 lúc thì mẹ gọi cho mình nói cho con đi cùng với bố . Mẹ lại bắt đầu chửi. Bảo rằng mình không giữ được con ở nhà ah. Không lôi được nó ra ah , nói với giọng quát nạt. Sau đó 2 tiếng bố mẹ về mình chỉ nói lần sau úng rượu bố đừng đưa cháu theo nữa không mẹ lại nói con. Con ở giữa khó xử không biết chiều lòng ai. Không cho đi cũng nói mà cho đi cũng bị nói .
Mẹ bắt đầu nói : tao nuôi nó cũng được 5 năm rồi. Theo thì theo không theo thì thôi , rồi mình cũng nói 5 năm từ lúc con có thai thì con để con con cho mẹ chăm, thì con cũng đi làm lo cho các em và gia đình chứ con đâu có ăn chơi mà mẹ nói vậy. Rồi bà nói mày vì cái gia đình tốt nhất mày ra ngoài ở. Mày bảo con ra ngoài ở luôn cũng được. Mình nói lại : trước đây con đi làm giúp bố mẹ rồi , giờ bố mẹ giúp con với. Bà nói lại : giúp cái gì mà giúp ,mày chặt tre chặt cây mày muốn làm gì thì làm, mày đi ra khỏi nhà luôn đi. MÌnh thật sự buồn quá nhưng không biết kể cùng ai các mẹ ah. Vì hàng xóm bạn bè nói ra ai cũng chê cười mình rồi. Giờ mình không biết phải làm sao.
Nguồn : mẹ đơn thân
Vừa mang bầu vừa đi làm đến khi có thai 6 tháng bụng to không ai giám thuê nữa. Cũng may có bác nhà trọ thương hoàn cảnh 2 mẹ con nên không lấy tiền nhà. Cùng với sự giúp đỡ của anh chị em làm cung, sau 1 thời gian mình đã sinh bé trai bụ bẫm. Vì điều kiện không có và bệnh viện nhiều bệnh nhân nên mình xin về sớm. Về đến nhà đến tắm mình ccho con thì mình cũng không biết và vừa sinh nên vết khâu cũng chưa lanh. Mình lấy hết lòng can đảm gọi cho mẹ. Mình buồn lắm , bố thì nói không cho cái loại ấy về nhà. Chiều hôm dó mẹ vẫn xuống nhưng không nói gì . Cho đến tuần sau về quên, ánh mắt mọi người trong làng nhìn mình với kiểu khinh bỉ . Bố mẹ mình vì mình mà bị người ta chê cười. Nên đến bây giờ mẹ vẫn luôn mang nỗi giận tại mình mà bố mẹ bị chê cười.
Cách đây vào ngày mẹ mình lại chưởi mình. Mình đã từng tự tử nhưng vẫn giữ được mạng sống. Nghĩ sao làng xóm cười mình cũng đau, nhưng không đau bằng những câu nói của mẹ. Khi mình tỉnh dậy bảo các em thì mẹ mình nói mình không đủ tư cách. Người ta có chồng có con còn mày thì không chồng mà vẫn có thai . Mày lấy tư cách gì dạy em. Còn nhiều câu khác nữa nhưng lúc nào cũng là không có chồng. Sau khi có thai và sinh con được gần 1 năm thì mình đã đi làm để cháu cho bà chăm . Mình thì tiết kiệm tiền bỉm sữa cho các em ăn học thật sự là cuộc sống rất vất vả. Cho đến năm nay thì mình gặp 1 người đàn ông tốt, anh lo cho cuộc sống của mẹ còn suốt thời gian. Nhưng mẹ mình đã vì tiền làm cho mờ mắt nên lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. Khi về nhà mình không **** ra tiền nữa , mình chỉ trông vào đàn lợn bán đi và chỉ lo trả nợ cho bố mẹ. Không còn để mẹ tiêu xài như lúc trước mình đang đi làm nữa. Mẹ lại bắt đầu chửi và nói mình.
Ngày hôm nay khi ông đưa cháu đi thăm cậu bị đau chân, khi đi bố mình có uống chút rượu nhưng chưa say. MÌnh không muốn cho con đi cùng nhưng ông nói : cháu tao , tao quý tao đưa nó đi , mày là gì mà nói tao. Bố đi được 1 lúc thì mẹ gọi cho mình nói cho con đi cùng với bố . Mẹ lại bắt đầu chửi. Bảo rằng mình không giữ được con ở nhà ah. Không lôi được nó ra ah , nói với giọng quát nạt. Sau đó 2 tiếng bố mẹ về mình chỉ nói lần sau úng rượu bố đừng đưa cháu theo nữa không mẹ lại nói con. Con ở giữa khó xử không biết chiều lòng ai. Không cho đi cũng nói mà cho đi cũng bị nói .
Mẹ bắt đầu nói : tao nuôi nó cũng được 5 năm rồi. Theo thì theo không theo thì thôi , rồi mình cũng nói 5 năm từ lúc con có thai thì con để con con cho mẹ chăm, thì con cũng đi làm lo cho các em và gia đình chứ con đâu có ăn chơi mà mẹ nói vậy. Rồi bà nói mày vì cái gia đình tốt nhất mày ra ngoài ở. Mày bảo con ra ngoài ở luôn cũng được. Mình nói lại : trước đây con đi làm giúp bố mẹ rồi , giờ bố mẹ giúp con với. Bà nói lại : giúp cái gì mà giúp ,mày chặt tre chặt cây mày muốn làm gì thì làm, mày đi ra khỏi nhà luôn đi. MÌnh thật sự buồn quá nhưng không biết kể cùng ai các mẹ ah. Vì hàng xóm bạn bè nói ra ai cũng chê cười mình rồi. Giờ mình không biết phải làm sao.
Nguồn : mẹ đơn thân
Relate Threads