bemai_2011
Tiểu thương mới
- Tham gia
- 20 Tháng mười 2012
- Bài viết
- 98
- Điểm tương tác
- 0
Nhớ… Mùa đông trong vòng tay anh như ôm cả mặt trời trong vòng tay ấm áp, kể anh nghe những câu chuyện vu vơ...
Sáng nay, bước chân xuống đất, cảm nhận nền gạch, trời vẫn còn lạnh lắm cho dù hôm qua dự báo sẽ có nắng. Vội rút chân lại, chui mình vào chăn ấm, ngồi thu mình vào trong cái ấm áp của tấm mền, ôi sao ấm vậy, ấm như… vòng tay của người ấy. Lại nhớ anh!
Nhớ… Những buổi sáng cố mèo lười ngủ thêm chút chút. Để rồi đợi anh gọi dậy đi học. Những lúc ấy thật hạnh phúc biết bao dù hai đứa chẳng ở gần nhau...
Nhớ… Mùa đông trong vòng tay anh như ôm cả mặt trời trong vòng tay ấm áp, kể anh nghe những câu chuyện vu vơ... Em im lặng lắng nghe và cố gắng ghi nhớ khoảnh khắc ấy khuôn mặt anh, nụ cười anh tất cả in đậm mãi trong em!
Có anh dường như em quên đi mọi thứ, chẳng buồn phiền lo lắng. Anh mang cho em cảm giác bình yên. Hạnh phúc trôi qua êm đềm ...
Nhớ… Con đường đầy lá và gió chúng ta đã từng dạo bước qua đây, con đường nồng nàn mùi lá khô thật đặc biệt, gió thổi những giai điệu mát lành, cõi lòng nhẹ nhõm và bình yên đến kì lạ, mặc cho gió cuốn đi hết những lo toan những mệt mỏi những bộn bề của cuộc sống, mặc cho gió cuốn đi cả nỗi lòng, cả chất chứa, phiền muộn...
Nhớ… Những buổi sáng sớm trong lành nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của anh đi dọc con đường xung quanh Hồ Gươm, dòng nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, sương phủ trên những cành cây già khẳng khiu ngã xuống mặt hồ yên ả, Hà Nội sáng sớm cầu Thê Húc nghiêng mình bên tháp Rùa cổ kính lung linh dưới bóng nước đẹp như một bức tranh thủy mặc…
Nhớ… Những buổi chiều bên anh, ngồi trong một quán trà đá ven đường nhìn dòng người tấp nập đi qua, ngồi trong quán cafe phố cổ ngắm những con phố xào xạc lá vàng rơi, những ngõ nhỏ gió xôn xao ùa về, vừa nhâm nhi tách cafe vừa nghe những khúc nhạc của cố nhạc sĩ họ Trịnh...
Nhớ... Những giai điệu ngọt ngào trong đêm như âm thanh của gió thoang thoảng bên tai em, anh chạm vào trái tim em tình cờ từ những bản nhạc ngọt ngào ấy, yêu “Người Hà Nội”, yêu "Mùa thu Hà Nội”, yêu “mùa hoa sữa” và yêu người con trai Hà Nội ấy hơn bao giờ hết.
Ừ... Nhớ, nhớ lắm chàng trai ạ!
Chỉ là cơn ngái ngủ của một buổi sớm mai, chỉ là chút rùng mình của hơi lạnh, chỉ là sự thèm muốn được nghe một tiếng đàn vu vơ, chỉ là chút nhớ mong một người nào đó chỉ là chờ đợi một chút dịu dàng của ai đó,chỉ là cơn gió thoảng, chỉ là cơn mưa bụi sao lại nhớ và mong chờ đến thế!
Hà Nội xa rồi những khoảng lặng không có gió. Chỉ là… Em đang nhớ anh thôi!
Relate Threads