Recent Content by ThoiTrangDeYeu

  1. T

    Duyên Phận

    Hè phố núi không đỏ màu phượng vĩ Như sông Hương rực cháy khúc bi hùng Chỉ tim tím một màu e ấp Như đôi mắt ngày nào… giờ đã… xa xăm
  2. T

    Duyên Phận

    Lắc lư cành lá Nhỏ nhắn như bàn tay ngày ấy Đà Lạt một chiều bên hồ Than thở Mười ngón tay đan bỡ ngỡ Hương thơm ngày nào sao mãi còn vương.
  3. T

    Duyên Phận

    Hiu hiu gió Đong đưa mấy chùm mây tím Ngỡ lần đầu ta trao nhau cánh phượng Đến bây giờ thương nhớ cứ rưng rưng
  4. T

    Duyên Phận

    Lất phất mưa Mong manh cánh mỏng Chao nghiêng về đất Dòng sông tím về đâu xa lắc Hay đời người chìm nổi kiếp mưu sinh.
  5. T

    Duyên Phận

    Phượng tím Lung linh sắc màu ngàn hoa Giữa phố dài trập trùng đồi núi Bỗng trầm lắng hình hài phượng tím Nhớ áo dài nữ sinh Đồng Khánh Qua Tràng Tiền mỗi sớm mai lên.
  6. T

    Duyên Phận

    Ở trong ta chỉ còn một nỗi đau Và thời gian sẽ xóa nhòa vết thương ấy Ngày nào đó tình yêu xưa trỗi dậy Vẫn nhận ra rằng, ta mãi lạc mất nhau.
  7. T

    Duyên Phận

    Ngày mai này hai đứa phải chia xa Con đường kia chỉ mình em độc bước Em đi đâu, anh sẽ không biết được Bởi hai trái tim chẳng còn hướng về nhau
  8. T

    Duyên Phận

    Em và anh từng chung một ước mơ Cùng sải bước trên những cánh hồng đỏ Có ngôi nhà xinh và một "đội bóng" nhỏ Đầy ắp tiếng cười, rộn rã hát ca
  9. T

    Duyên Phận

    Ngày mai này hai đứa phải chia xa Kỷ niệm xưa chỉ còn trong ký ức Em lại trở về với cuộc sống hiện thực Bên bốn bức tường trống vắng, bơ vơ
  10. T

    Duyên Phận

    Chia xa Có lẽ nào ta lại rời xa nhau Bởi chờ đợi với anh là không thể Ngày yêu nhau, em đâu biết thế Thời gian vô hình ngăn cách hai ta
  11. T

    Duyên Phận

    Phải chăng là ta đã Mơ mộng quá nhiều thôi Người giờ không còn nữa Làm bạn với hư vô…
  12. T

    Duyên Phận

    Phải chăng ta vô tình Đánh mất một biển trời Nơi tình cạn trong em Lỡ mất một trái tim
  13. T

    Duyên Phận

    Phải chăng anh khờ khạo Trao tình yêu sâu thẳm Ngỡ rằng sẽ có một Tình yêu ở trên đời
  14. T

    Duyên Phận

    Phải chăng yêu là sai Mà anh lỡ trao người Anh yêu nhiều đến nỗi Nghiến nát cả chiều xuân
  15. T

    Duyên Phận

    Phải chăng anh ngây dại Tưởng yêu là duy nhất Tin tưởng nhiều đến độ Biển chẳng cạn bao giờ
Bên trên