- Tham gia
- 18 Tháng năm 2011
- Bài viết
- 1,288
- Điểm tương tác
- 5
Khi tôi 30, đã qua rồi cái thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, cái thời với những ước mơ, những khát vọng chinh phục dám nghĩ dám làm. Trong người sục sôi ngọn lửa luôn hướng về phía trước, thất bại, gục ngã rồi lại đứng lên, không so đo nghĩ ngợi.
Bước vào tuổi 30 ta trầm hơn, mỗi bước đi phải suy nghĩ chín chắn, cân nhắc cẩn thận rồi đưa ra một quyết định để ít phải chịu rủi ro.
Tuổi 30, cái tuổi mà người ta không còn một trái tim dám yêu và thử thách tình yêu, cái tuổi mà ta nghĩ đã phải lập gia đình, ổn định mọi thứ trong cuộc sống. Nhưng trong cái thời buổi xã hội nhu cầu sống độc thân đang tăng chóng mặt, ta vẫn nhởn nhơ.
Trái tim ta vẫn rung động, vẫn biết yêu, nhưng có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình, cái ta cần không phải một cô gái đẹp mà cần một người biết cảm thông, chia sẻ, cần một mái ấm, một người có thể cùng ta đi tiếp quãng đường tương lai.
Tuổi 30, mọi người thường nghĩ mình phải có một cái gì đó để khẳng định, một vị trí, vai trò trong xã hội. Còn ta vẫn mông lung, đôi khi chìm vào những suy nghĩ luẩn quẩn, không biết mình muốn gì và làm gì. Mọi người vẫn nói, lấy vợ rồi sẽ có mục đích, sẽ có những mục tiêu để mình hướng tới. Nhưng ta chỉ biết mỉm cười hay trả lời chắc là cuối năm.
Ta nghiệm ra rằng cuộc sống là những bài học nuôi dưỡng tâm hồn, là những bài học sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời ta. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là những bài học đáng giá nhất, sẽ giúp ta nhận ra được giá trị của chính mình. Nhìn cuộc sống hàng ngày ta nhớ những cuốn sách "hạt giống tâm hồn" ngày xưa.
Ba mươi năm, một quãng thời gian không hề ngắn để ta trải qua những thất bại, những lỗi lầm ta đã gây ra, nhưng từ đó ta học được cách tha thứ, đối diện với khó khăn. Quá khứ chỉ tồn tại một sai lầm khi ta không rút ra được bài học cho tương lai. Giờ đây trong ta chỉ có mong ước làm được những việc trong tầm với, những suy nghĩ thực tế, giản dị nhưng thật hoàn hảo. Và ta cũng nhận ra rằng khi ta hoàn thành được nó cũng là một điều rất khó.
Đôi khi ta vẫn cho phép mình trẻ con một tí trong những bộ phim hoạt hình, hay những cuốn truyện tranh đầy tính hài hước, ngây thơ và trong sáng nhưng mang đầy tính nhân văn mà ngay cả một người như ta cũng cần học lại. Tuổi 30 của một ta độc thân thì ngày nào cũng như ngày nào, cuộc sống lặp đi lặp lại, ngại ra đường, ngại đi chơi, những cuộc gặp gỡ sẽ ít đi.
Tuổi 30, ta thực sự thèm một tổ ấm để chăm sóc và để yêu thương, một bữa cơm với người mà ta thương yêu, có tiếng cười đùa của những đứa con thơ.
Tuổi 30, thi thoảng ta có những đêm thức trắng nằm đó mơ hồ về mọi thứ đã qua, ánh sáng leo lét của chiếc đèn đọc sách hắt lên mặt càng làm cho không gian xung quanh thêm tối tăm, tiếng vo ve của con muỗi nhỏ xíu mà rõ ràng, tiếng chiếc đồng hồ tích tắc chạy từng giây nặng nề, hòa vào đó là tiếng thở của chính ta, thi thoảng chen lẫn một tiếng thở dài. Cuộc đời không dễ để bước đi.
Tuổi 30, ta đã đi được gần một nửa đời người, quãng đường phía trước còn rất dài, dù chưa biết cuộc sống của ta sẽ về đâu nhưng ta biết rằng phải hành động cho những kế hoạch ta đặt ra trong hôm nay, kế hoạch của hôm nay là để ngày mai ta tốt hơn, kế hoạch hôm nay là cuộc sống của ta ngày mai.
Bước vào tuổi 30 ta trầm hơn, mỗi bước đi phải suy nghĩ chín chắn, cân nhắc cẩn thận rồi đưa ra một quyết định để ít phải chịu rủi ro.
Tuổi 30, cái tuổi mà người ta không còn một trái tim dám yêu và thử thách tình yêu, cái tuổi mà ta nghĩ đã phải lập gia đình, ổn định mọi thứ trong cuộc sống. Nhưng trong cái thời buổi xã hội nhu cầu sống độc thân đang tăng chóng mặt, ta vẫn nhởn nhơ.
Trái tim ta vẫn rung động, vẫn biết yêu, nhưng có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình, cái ta cần không phải một cô gái đẹp mà cần một người biết cảm thông, chia sẻ, cần một mái ấm, một người có thể cùng ta đi tiếp quãng đường tương lai.
Tuổi 30, mọi người thường nghĩ mình phải có một cái gì đó để khẳng định, một vị trí, vai trò trong xã hội. Còn ta vẫn mông lung, đôi khi chìm vào những suy nghĩ luẩn quẩn, không biết mình muốn gì và làm gì. Mọi người vẫn nói, lấy vợ rồi sẽ có mục đích, sẽ có những mục tiêu để mình hướng tới. Nhưng ta chỉ biết mỉm cười hay trả lời chắc là cuối năm.
Ta nghiệm ra rằng cuộc sống là những bài học nuôi dưỡng tâm hồn, là những bài học sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời ta. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là những bài học đáng giá nhất, sẽ giúp ta nhận ra được giá trị của chính mình. Nhìn cuộc sống hàng ngày ta nhớ những cuốn sách "hạt giống tâm hồn" ngày xưa.
Ba mươi năm, một quãng thời gian không hề ngắn để ta trải qua những thất bại, những lỗi lầm ta đã gây ra, nhưng từ đó ta học được cách tha thứ, đối diện với khó khăn. Quá khứ chỉ tồn tại một sai lầm khi ta không rút ra được bài học cho tương lai. Giờ đây trong ta chỉ có mong ước làm được những việc trong tầm với, những suy nghĩ thực tế, giản dị nhưng thật hoàn hảo. Và ta cũng nhận ra rằng khi ta hoàn thành được nó cũng là một điều rất khó.
Đôi khi ta vẫn cho phép mình trẻ con một tí trong những bộ phim hoạt hình, hay những cuốn truyện tranh đầy tính hài hước, ngây thơ và trong sáng nhưng mang đầy tính nhân văn mà ngay cả một người như ta cũng cần học lại. Tuổi 30 của một ta độc thân thì ngày nào cũng như ngày nào, cuộc sống lặp đi lặp lại, ngại ra đường, ngại đi chơi, những cuộc gặp gỡ sẽ ít đi.
Tuổi 30, ta thực sự thèm một tổ ấm để chăm sóc và để yêu thương, một bữa cơm với người mà ta thương yêu, có tiếng cười đùa của những đứa con thơ.
Tuổi 30, thi thoảng ta có những đêm thức trắng nằm đó mơ hồ về mọi thứ đã qua, ánh sáng leo lét của chiếc đèn đọc sách hắt lên mặt càng làm cho không gian xung quanh thêm tối tăm, tiếng vo ve của con muỗi nhỏ xíu mà rõ ràng, tiếng chiếc đồng hồ tích tắc chạy từng giây nặng nề, hòa vào đó là tiếng thở của chính ta, thi thoảng chen lẫn một tiếng thở dài. Cuộc đời không dễ để bước đi.
Tuổi 30, ta đã đi được gần một nửa đời người, quãng đường phía trước còn rất dài, dù chưa biết cuộc sống của ta sẽ về đâu nhưng ta biết rằng phải hành động cho những kế hoạch ta đặt ra trong hôm nay, kế hoạch của hôm nay là để ngày mai ta tốt hơn, kế hoạch hôm nay là cuộc sống của ta ngày mai.
Relate Threads