Câu chuyện IN-HOUSE (Tập 1: Chỗ Làm Lý Tưởng)

LaiDoan.QuangBinh

Tiểu thương mới
Tham gia
20 Tháng mười hai 2014
Bài viết
1
Điểm tương tác
0
Đa số ai khi làm trong lĩnh vực thiết kế – sáng tạo cũng nghĩ “in house” là nơi chẳng xứng đáng cho tuấn kiệt của mình vì nó có vẻ tẻ nhạt. Kể cả tôi khi mới bước chân vào cũng nghĩ vậy. Nhưng nhìn lại, thì có những trải nghiệm cũng ưa phết. Để từ từ kể cho nghe nha, miễn phí…



ecoblader-deadline-l%C3%A0m-vi%E1%BB%87c1.jpg




Mỗi khi nghe job gấp, account ở agency sẽ cân nhắc khả năng đáp ứng mà đáp với khách hàng. Có khi họ chối từ thẳng cánh vì time quá ít, có thể gây ảnh hưởng uy tín của công ty nếu làm không kịp. Có khi họ thấy cũng có thể làm được, nhưng còn nhiều job khác nữa mà, dại gì ôm job này với giá trị cũng y vậy. Thế là báo giá trên trời thay cho cách chối từ, đôi khi khách hàng đồng ý thì… quá ngon!

Ở “in-house”, việc gấp cũng có 2 tuyển lựa: hoặc là làm hoặc là… làm thiệt nhanh!

Riêng việc này thì khi nghĩ lại thì mình thấy… nó cũng hay. Chính việc chẳng thể từ chối với thử thách mà mình biết được giới hạn của mình tới đâu. Đến giờ thì cái giới hạn đó là 36 tiếng kể từ lúc nhận brief cho tới gửi file FA (Final Artwork) cho cả lon và thùng carton của một nhãn bia (việc này sẽ kể trong một chuyện khác nha).

Như đang trong một game tự giải cứu, tôi luôn nghĩ một việc độc nhất là làm sao để thoát khỏi căn phòng này, thay vì thắc mắc những câu hỏi như: Tại sao là mình? Đây là nơi tai ác nào?… Và với sự hợp sức của đồng đội, mọi việc đều được giải quyết.

Nhưng đó là câu chuyện chỉ có tôi và những đồng bọn. Khi có thêm cổ cổ vũ, mọi việc lại vui hơn nhiều. Ví dụ như chuyện sau đây chẳng hạn:

Cả team họp nhận brief khá thúc. Sau bao năm làm in-house, cảm giác nghĩ ý tưởng cho print ad sẽ được in trên tập san khá nổi danh của một hãng hàng không nó khá là **********. Nội dung rất đơn giản: làm sao diễn tả được thông điệp chúng tôi là mác cà phê độc nhất vô nhị phục vụ trên 100% chuyến bay của hãng hàng không ấy, một cách sáng tạo nhất. Hỏi lại còn có điểm yêu cầu nào khác nữa hông mấy cưng, cả bọn đồng loạt lắc cái đầu ngây thơ đáng iu, mắt chớp chớp bộc lộ sự tin cẩn tuyệt đối, làm anh chàng vốn đã tự tín, đẹp chai này càng thêm hừng hực khí thế, vỗ tay cái bốp, tuyên bố tương lai sẽ có những phác thảo đúng tầm. Ngày kia là phải gửi FA cho báo mà lị.

Thế là C.D (Creative Director), Copywriter, A.D (Art Director), Designer, kể cả chị lao công cũng xém bị lôi vô brainstorm, ý tưởng tuôn ồ ạt. Chọn ra 3 roots, làm 4 options. Anh em thiết kế mỗi người ôm một layout, hùng hục lao vào **** hình, cắt cắt ghép ghép, chọn font,…. Chị em copywriter hừng hực cắn đít… cây viết chì, tìm cách gọt giũa từng con chữ cho phần copy. C.D duyệt rẹt rẹt, gửi mail cái véo…

Feed back từ team Marketing cũng bay về nhanh không kém. “Anh ơi, sáng tạo quá hà…”; “Anh làm em… ********** quá hà”. Đọc bao nhiêu lời có cánh làm cả team như đang ngồi trên phi cơ lướt mây lướt gió, cho đến khi lướt tiếp xuống dòng dưới…

“Anh ơi, chọn góc nào cho tàu bay đừng giống phi cơ phản lực nha…” (Ngơ ngác – Thủy Tiên).

“Làm cho cà phê, nhưng tone màu phải sáng và sang như màu xanh của… bầu trời nha.” (Hoang mang – Hồ Quỳnh Hương).

“Em muốn nhìn ra máy bay thật của bọn Đì Lây È Lãi đó anh…”, trong khi tui đã cố tình chọn làm hình bóng của chiếc tàu bay để có thể mua hình stock, chứ thời kì đâu set up buổi chụp hình thật nữa (Sợ – Nam Cường).

Sếp gửi mail động viên: “Ráng làm cho hoàn hảo nha em. Vì đây là tờ báo lớn, có nhiều khách nước ngoài đọc nữa”.

Có ngay thêm cái mail cổ vũ nữa: “Không chỉ hoàn hảo mà phải THẬT HOÀN HẢO nhoa anh. Vì bạn đối thủ của mình đã đặt lăng xê trang bìa cho tới hết năm luôn á. Đính kèm là cái Art work của bên ấy. giảng giải thêm là bên em muốn màu xanh là vì cho nó khác với bạn ấy đó. Trưa mai gửi lại nhoa anh. Iu anh nhiều…”

Đọc tới đây, bọt mép xùi ra, cơ thể giật giật, rồi mình ngất không còn biết gì nữa, chỉ biết là kịp reply mail cho lịch sự: “Chuyện quan trọng thế mà giờ em mới nói”. Thật là hoàn hảo mà!

Họa Sĩ Ròm
 

Bình luận bằng Facebook

Bài mới nhất

Bên trên