Cánh hoa tình yêu

ngockylan

Tiểu thương mới
Tham gia
20 Tháng tám 2011
Bài viết
4
Điểm tương tác
0
Trong suốt cuộc đời tôi, có một lần, tôi tặng hoa. Đó là vào dịp sinh nhật cô người yêu bé nhỏ của tôi. Năm đó, chúng tôi đều tròn 20 tuổi. Cái tuổi xanh nhất của đời người.

Nàng thích sự yên tĩnh, đơn giản, như tôi. Có lẽ vì điều đó mà chúng tôi đã ở lại bên nhau một thời gian khá dài, so với các cuộc tình trước đó của chúng tôi. Chúng tôi bắt gặp nhau trong một vài nhịp sóng dao động bất chợt từ con tim. Và thế là, chúng tôi yêu nhau.

Tôi không thích tặng quà. Nàng không thích nhận quà. Nàng từng nhận được một vài món quà từ ai đó. Còn tôi chưa bao giờ tặng quà cho ai khác, ngoài mẹ tôi. Thế nên, tôi không biết làm sao để tặng quà cho nàng, vào sinh nhật của nàng, sinh nhật đầu tiên- và duy nhất- của nàng, mà chúng tôi ở bên nhau.

Lần ấy, tôi qua rước nàng đi chơi, như những lần khác, và có lẽ sẽ chẳng có gì khác biệt, nếu đó không phải là sinh nhật nàng. Rốt cuộc, tôi đến trễ hơn 30 phút. Gần đến giờ hẹn, khi tôi đã đến trước ngõ nhà nàng, bỗng nhiên tôi muốn mang đến cho nàng một niềm vui nho nhỏ. Thế là tôi chạy vòng quanh khắp nơi, hi vọng tìm được một món quà nào đó ưng ý nàng. Trong lòng thật rối bời, vì nàng là người kỹ tính, và dị ứng với những điều cầu kỳ. Những điều đó rất xa lạ với nàng.

alt

Tôi dừng xe bên một về đường, nhìn lên bầu trời đen kịt, trời hôm đó bỗng nhiên chẳng có vì sao nào, để tôi hi vọng, để tôi trông ngóng, để tôi cầu xin. Mặc cho nàng gọi điện thoại liên hồi, tôi vẫn cứ thế, ngồi đó, suy nghĩ về món quà sẽ tặng nàng. Và bà tiên của tôi xuất hiện thật.

Bà lão trạc ngoài 60 tuổi, tóc bạc phơ, tay cầm một giỏ hoa nho nhỏ, dừng trước mặt tôi, mời tôi mua hoa. Đó là lần duy nhất mà tôi bắt gặp một bà lão bán hoa dạo. Tôi nhìn vào giỏ hoa với nhiều loại hoa khác nhau, đủ màu sắc sặc sỡ, và chọn lấy 1 cành hoa hồng đỏ, nằm bình dị giữa lòng giỏ hoa, bên cạnh những đoá hoa rực rỡ khác. Cành hoa ấy chẳng có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là có phần kém sắc so với các bó hoa rực rỡ bên cạnh.

- " Cậu chỉ mua một bông hoa thế thôi sao? " Bà lão khẽ hỏi.

- " Vâng, con nghĩ thế này là đã đủ." Tôi mỉm cười đáp lại.

- " Cậu tặng người yêu à?"

Tôi mỉm cười khẽ gật đầu như trả lời bà lão. Rồi tôi cầm cành hoa ấy, chỉ một cành, nhưng đầy đủ cành, lá, hoa, và cả gai của nó, tất nhiên, nhẹ nhàng giắt vào thắt lưng quần, đặt ngay trước bụng, ẩn trong chiếc áo sơ mi. Những chiếc gai của nó đâm nhẹ vào da thịt tôi, tuy không đau đớn nhưng nó cũng làm tôi thấy khó chịu. Thấy tôi nhăn mặt, bà lão hỏi tôi sao vẫn cứ làm vậy, tôi trả lời rằng, vì tôi muốn cô người yêu của tôi bất ngờ, chỉ cần nàng vui, vậy là đủ. Bà lão thoáng ngạc nhiên, rồi gật gật đầu, và bà lão không nhận tiền của tôi, mà xem cành hoa ấy như một món quà nhỏ mà bà lão chúc phúc cho 2 chúng tôi. Tôi cám ơn bà lão rồi chạy xe nhanh qua nhà nàng, trong lòng thấy những cơn sóng nhỏ tràn ngập trong tim.

Khi đến nhà nàng, nàng không khó chịu, cũng chẳng hỏi vì sao tôi đến trễ 30p, dù trước đó tôi luôn luôn đến sớm hơn 10p đợi nàng. Nàng cũng chẳng hỏi về món quà sinh nhật mà tôi tặng nàng. Có lẽ, nàng không trông mong vào những điều như thế. Ở bên cạnh tôi, đối với nàng, vậy là đủ. Khi nàng toan bước lên yên sau xe tôi, tôi khẽ kéo tay nàng về phía ngang bên cạnh tôi, tay còn lại mò vào trong áo lấy ra cành hoa hồng hoang dại tặng nàng. Nàng bất động vài giây, rồi khi thấy những vết xước trên bụng tôi, nàng vừa cười cười vừa đánh nhẹ vào lưng tôi mắng tôi làm trò ngốc, nhưng tôi thấy trong mắt nàng chơm chớp những giọt nước hạnh phúc và cả xót xa. Suốt đêm đó, là một đêm tràn ngập sự vui vẻ và ấm áp, vượt xa tất cả những đêm trước đó khi chúng tôi ở bên nhau. Chúng tôi đi ăn cùng với một vài người bạn, và chúng tôi dường như rất kiệm lời với nhau trong đêm đó, nhưng tôi cảm nhận được rằng, đã có những con sóng mạnh mẽ dâng trào trong trái tim 2 đứa.

Dù bà lão đã chúc phúc rằng, chúng tôi sẽ là một cặp hoàn hảo, sẽ mãi bên nhau hoài. Dù tôi và nàng rất hợp ý nhau, sống đẹp lòng nhau. Dù cả 2 đều đã hi vọng rất nhiều, vun đắp rất nhiều. Nhưng chúng tôi vẫn xa nhau, như nhiều cặp tình nhân khác, không đủ sức mạnh và bản lĩnh để bảo vệ tình yêu đầu của mình. Dù rằng tình tan vỡ đã lâu, nhưng mỗi khi nhìn lại, cả 2 chúng tôi đều đồngý với nhau rằng, chúng tôi đã có một tình yêu hoàn hảo và trọn vẹn rồi.

Nàng bây giờ đã kết hôn với một anh chàng hơn nàng 3 tuổi, 2 người đã có với nhau một đứa con gái xinh xắn, dễ thương. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp gỡ 2 vợ chồng nàng. Nàng đặt tên con gái nàng là Tú Anh, như nhắc nàng rằng, chúng tôi đã một thời bên nhau, đã từng có với nhau một tình cảm trong sáng, ngây thơ, thuần khiết và trắng trong.

Còn trái tim tôi, giờ đã khép, như những cánh hồng kia, dù rực rỡ, lung linh đến thế, vẫn tàn phai theo tháng năm...

Dù hoa có nở, có tàn

Dù có vùi dập trước bao giông tố

Thì hương sắc vẫn vẹn đầy

Như chứng minh cho một thời nó đã nở hoa....

Và khoảnh khắc ấy , chẳng bao giờ tàn phai theo thời gian

Vẫn mãi đọng lại trong ký ức, của những người đã từng yêu và được yêu.

Nguồn : http://hoalannghi.com/cau-chuyen-tinh-yeu/canh-hoa-tinh-yeu.html
 

Bình luận bằng Facebook

Bên trên